Dựa vào vách tường có bày rất nhiều bình gốm cùng bình hoa bằng sứ, còn có một số đồ vật được chế tạo bằng đồng.
Hai người không tìm được gạch xây mộ, vì thế bê mấy thứ này đến chính điện, đợi một hồi, Tiểu Mã với Tứ Bảo cũng trở lại, mỗi người ôm hơn mười viên gạch.
"Điện thờ phụ bên kia có hầm ngầm,"
Tứ Bảo vừa gặp đã nói, "Hẳn là do động đất nứt ra cái khe, chúng ta tìm được gạch xây mộ ở bên cạnh nơi bị sụp xuống, phía dưới có tiếng nước chảy, không biết là đi nơi nào."
Diệp Thiếu Dương nghe vậy liền giật mình, mấy người thương lượng sau khi thu phục Thi Vương, nhất định phải xuống đó nhìn xem.
Phân phối mọi người một chút, bảo Tiểu Mã dùng Toái Hồn Trượng làm cây nậy, Tứ Bảo và Diệp Thiếu Dương cùng nhau nâng quan tài lên.
Thử dùng sức một chút, thấy quan tài nhẹ hơn một chút so với tưởng tượng, sau khi thành công nạy lên, Diệp Thiếu Dương cùng Tứ Bảo dồn sức nhấc lên.
Nhuế Lãnh Ngọc vội dùng gạch mộ kê vào chỗ đã được nhấc lên, sau đó Tiểu Mã dùng Toái Hồn Trượng, tiếp tục nạy lên trên.
Trải qua một lúc bận rộn, ngân quách đã được nâng lên đủ độ cao, lộ ra bên trong một chiếc quan tài lấp lánh kim quang.
Tiểu Mã với Nhuế Lãnh Ngọc dùng gạch mộ cùng với mấy đồ đồng lót ở hai bên, Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo lúc này mới buông tay, lui sang bên cạnh mà thở hổn hển.
"Lạch Cạch."
Một tiếng thanh thúy vang lên.
Mấy người quay đầu lại nhìn, là một khối kim nguyên bảo rớt dưới chân Tiểu Mã.
Tiểu Mã đưa tay muốn nhặt lên, lại nghĩ đến gì đó, quay sang cười xấu hổ với mọi người.
Diệp Thiếu Dương liền hiểu ra, nhìn hai bên túi quần Tiểu Mã, túi đã phồng to lên, không biết có bao nhiêu đồ vật.
Vừa lúc Tứ Bảo đứng ở bên cạnh, Diệp Thiếu Dương liền thò tay vào túi quần Tứ Bảo, vì hành động hôm nay nên hắn không mặc áo cà sa, mà là một bộ đồ thể thao, từ bên trong lôi ra hai cái bao nặng trĩu.
Đèn trên đầu chiếu vào, toả kim quang lấp lánh.
Kim nguyên bảo! "Đệch, các ngươi..."
Diệp Thiếu Dương thấp giọng kêu lên.
Cả hai người đều tỏ ra xấu hổ, ngượng ngùng cười.
Diệp Thiếu Dương một chân đá vào mông Tiểu Mã, làm hắn lảo đảo ngã xuống bậc thang, kim nguyên bảo trong túi quần văng ra, có đến bốn năm khối.
"Ta đang nghĩ sao ngươi lại đi chậm thế này, thì ra dấu nhiều kim nguyên bảo như vậy!"
Diệp Thiếu Dương mắng.
Tiểu Mã vội vàng nhét kim nguyên bảo vừa rớt ra nhét trở lại túi quần, nhìn Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, nói, "Cũng không có mấy cái, nhiều cũng không biết cất vào đâu, nó nặng lắm mà."
Tứ Bảo cười mỉa, nói: "Chẳng phải ngươi với Lãnh Ngọc đang sợ không được gì sao, quay về sẽ phân ra!"
"Hiện tại phân chia luôn đi!"
Diệp Thiếu Dương reo lên.
Nhuế Lãnh Ngọc cả giận nói: "Làm chính sự trước đã!"
Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc Tứ Bảo với Tiểu Mã một cái, tiếp đó chui xuống phía dưới ngân quách xem xét, chỉ thấy quan tài kia kín kẽ, không có dấu vết đã từng mở qua.
Bốn người lui sang một bên, thương lượng một lúc, quyết định không nên tùy tiện khai quan, cứ làm theo kế hoạch, chuẩn bị một ao nước muối tinh cho tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!