Một luồng khí lạnh liền chạy dọc lên lưng của Diệp Thiếu Dương: Đứa bé trai này nhìn càng ngây thơ đáng yêu, càng làm hắn có cảm giác đáng sợ: mở quan tài thả ra cương thi, mặc kệ là nó có khuôn mặt dữ tợn thế nào, cùng lắm chỉ bị dọa đến nhảy dựng thôi, bản thân mình cũng sẽ chuẩn bị tâm lý.
Bởi trong quan tài cũng chỉ có cương thi mà thôi, hiện giờ lại là một người sống, mà lại là một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp với vẻ mặt ngây thơ, trong lòng Diệp Thiếu Dương tức khắc có chút gì đó dao động, ngẩng đầu nhìn về phía Tứ Bảo.
Chỉ thấy tên đạo mộ tặc có kinh nghiệm nhiều này cũng đang há to miệng, dùng ánh mắt mê mang mà nhìn đứa trẻ dễ thương này.
Đây là……
Tứ Bảo chần chờ.
"Ca ca tỷ tỷ đừng sợ, ta là bị Quách tướng quân nhốt trong quan tài, không phải ác quỷ."
Bé trai đột nhiên mở miệng nói chuyện, thanh âm trong trẻo non nót, nhưng mà ngữ điệu có chút quái dị.
Diệp Thiếu Dương suy đoán, phát âm của nó là từ thời cổ, may mà vẫn còn nghe hiểu được.
"Ngươi…… là người hay quỷ?"
Tiểu Mã cả kinh nói.
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, hỏi cái gì mà như người ngốc người sống sao có thể ở trong quan tài đến mấy trăm năm?
Quan sát đánh giá một hồi, nói: Ngươi là quỷ thi?
Bé trai gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ bi thương, nước mắt chảy xuống má.
"Ta ở trong quan tài ngủ suốt mấy trăm năm, hu hu, hôm nay cuối cùng cũng được cứu ra ngoài, đa tạ chư vị pháp sư, ca ca tỷ tỷ……"
bé trai thương tâm lau nước mắt.
Mọi người hỏi thăm biết được, thì ra nó bị Quách tướng quân bắt tới bồi táng, dùng bí pháp tà thuật, phong ấn hồn phách trong cơ thể, tà thuật này còn làm cho thân xác nó không bị thối rữa, bảo tồn cho đến tận hiện tại.
Mấy người nghe xong liền tấm tác kỳ lạ, đồng thời cũng thở dài vì vận mệnh của đứa nhỏ này.
Đến băng sơn mỹ nhân như Nhuế Lãnh Ngọc cũng cảm động, tiến lên an ủi nó.
"Cũng may hồn phách còn hoàn chỉnh, có thể đầu thai chuyển thế, kiếp trước ngươi phải chịu nhiều đau khổ như vậy, kiếp sau nhất định được phúc báo."
Nhuế Lãnh Ngọc xoa đầu của nó.
Diệp Thiếu Dương hỏi:
"Bằng không thì hiện tại ta đưa ngươi đi Âm ty?"
Bé trai gật đầu, hỏi:
"Các người tới đây làm gì?"
Tứ Bảo nói ra mục đích chuyến đi lần này, bé trai vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, liên tục xua tay.
"Không thể, không thể, Quách tướng quân kia đã thành Đồng Giáp Thi Vương, rất là khó đối phó. Hơn nữa hắn còn có bốn tên Thủ linh đồng tử ở bên người, các người cứ tùy tiện đi vào như thế, khẳng định không ra được nữa."
Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng khẽ động, nói:
"Bằng không ngươi dẫn đường cho chúng ta, ta cam đoan ngươi sẽ không có chuyện gì, chờ mọi việc xong hết sẽ đưa ngươi đi luân hồi, cũng coi như ngươi tích lũy một chút âm đức, ngươi có nguyện ý không?"
Đứa bé liên tục gật đầu,
"Nguyện ý, là các người đã cứu ta ra, ta nguyện ý giúp các người, đại tỷ tỷ, các người thật tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!