Chương 794: Lưu sa hải

Nhìn kỹ, thì thấy cửa đá đã mở ra một nửa, Diệp Thiếu Dương không chút do dự liền chui vào bên trong, cũng không xem đường đi, chạy nhanh như điên, cảm giác dưới chân có chút mềm mại, cúi đầu thì thấy mình đang đi trên cát.

"Ngươi trở về nhanh!"

Tứ Bảo từ phía sau lao lên ôm hắn lại, "Đám cát này có cơ quan, không được tuỳ tiện xông vào!"

Diệp Thiếu Dương còn muốn tránh ra, liền bị Tứ Bảo gắt gao đè lại, khuyên nhủ: "Với tu vi của nữ quỷ kia, hoàn toàn có thể giết chết tên thư sinh đó ngay lập tứcì, nhưng lại chỉ bắt hắn đi, cũng không đánh nhau với chúng ta, điều này chứng tỏ nữ quỷ không định lấy mạng hắn.

Ngươi cứ lỗ mãng xông vào, sẽ kích hoạt cơ quan, hắn còn chưa chết thì ngươi đã chết rồi.

Lúc này chúng ta phải thật bình tĩnh, thận trọng từng bước, ta không tin tìm khắp toàn bộ địa cung này, cũng tìm không ra nữ quỷ đó?"

Diệp Thiếu Dương nghe xong hắn nói xong, lập tức bình tĩnh lại, thở dài, quay lại bên cạnh mọi người, nói: "Các người có ai nhìn rõ, tình huống nữ quỷ vừa rồi là thế nào hay không?"

Mọi người lần lượt lắc đầu, sự việc xảy ra quá đột ngột, nữ quỷ kia quay mặt đi nhanh quá, chẳng ai thấy rõ.

"Thật không ngờ mọi chuyện sẽ thế này, mới vừa tiến vào cổ một, đã phát sinh nhiều biến cố như vậy."

Tiểu Mã thở dài, "Đầu tiên là con mèo gì đó, rồi đến dơi tinh, giờ lại thêm một con nữ quỷ lợi hại, mẹ nó chứ, cổ mộ này nguy cơ tứ phía."

Diệp Thiếu Dương mở tấm địa đồ mà Lâm Tam Sinh đã vẽ, nhìn kỹ lại một hồi, có thể đại khái tìm được đường đi tới địa cung, nhưng không còn sự dẫn đường của Lâm Tam Sinh, dọc đường đi sẽ không có ai cảnh báo trước cơ quan, chỉ có thể vừa đi vừa thăm dò từng nơi.

"Nữ quỷ kia bắt Lâm Tam Sinh, có thể là không muốn hắn dẫn đường cho chúng ta?"

Nhuế Lãnh Ngọc nói một câu khiến mọi người động trong lòng.

"Cứ xuống Địa cung trước rồi nói sau."

Tứ Bảo đi đến bên cạnh bãi cát, quan sát một hồi, quay đầu lại nói với Diệp Thiếu Dương: "Vừa rồi may mắn là ngươi không chạy xa, cái này gọi là " Lưu Sa Hải ", phía dưới nhất định là mật thất ngầm, hoặc thi sào, có cơ quan ẩn dấu, chỉ cần đi nhầm một bước, ngươi sẽ bị rơi xuống dưới không cách nào ra được!"

Nhìn quanh trái phải một lượt, nói: "Lưu sa này còn nguyên vẹn, xem ra chúng ta là nhóm đầu tiên đi vào, hoặc lúc trước đã có người đi qua, nhưng không có kích hoạt Lưu sa trận."

Tiểu Mã lập tức phản bác nói: "Chỉ có một con đường này, không đi từ đây mà qua, chẳng lẽ chúng nó biết bay?"

Tứ Bảo lấy từ ba lô ra một cuộn dây thừng bằng ni lông thật to, nói: "Mò vàng đổ đấu, ai chẳng phải chuẩn bị một ít."

Lập tức gọi Qua Qua tới, đưa cho nó một đầu dây, bảo nó trực tiếp bay sang bờ bên kia, kiếm chỗ cột dây thừng phía đối diện.

Với tu vi của Qua Qua, bay qua mấy chục mét không thành vấn đề, lập tức tay nắm đầu dây thừng, bay một hơi đến bãi đất trống đối diện, tìm một khối nham thạch chắc chắn, vòng dây thừng qua mấy vòng rồi buộc thật chặt.

Đầu bên này, Tứ Bảo trực tiếp quấn dây thừng vào cái chốt trên cửa đá, sau đó kéo căng ra.

"Chẳng lẽ ngươi muốn mọi người đi trên dây sao?"

Tiểu Mã khẩn trương nói.

"Ngươi thích thì cứ đi, không ai cản ngươi."

Tứ Bảo không thèm để ý đến hắn, bảo mọi người nắm chặt dây thừng, từ từ đi qua lưu sa, làm vậy thì dù có gặp phải bẫy rập cũng không đến mức rơi xuống đó.

Bốn người nắm chặt dây thừng, bắt đầu đi qua bãi cát.

Hạt cát mềm lún, chịu được trọng lượng nhất định, mới đầu thì chưa có gì, nhưng khi qua được một nửa, Nhuế Lãnh Ngọc ở đằng trước đột nhiên bị hụt chân, lưu sa phía dưới bất ngờ lún xuống, giống như một cái phễu.

"Cô cẩn thận một chút!"

Diệp Thiếu Dương khẩn trương nói.

Nhuế Lãnh Ngọc hai chân nhảy lên trên không bám vào dây thừng, bò tới từng chút một, mới vừa đi đến giữa cái bẫy rập, đột nhiên có một đôi xúc tu màu đỏ từ dưới vươn ra, quấn lấy eo Nhuế Lãnh Ngọc, muốn kéo nàng xuống dưới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!