Đệch! Vì sao chuyện gì cũng có liên quan tới Đạo Phong vậy? Gia hỏa này thật đúng là một tai họa mà.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nói: "Đừng nói trong thiên hạ này, không có mấy pháp sư dám đi tiêu diệt Quỷ Khấu, chuyện này ngay lúc đầu, người khác ta không biết, còn hắn thì…… đúng thật là không có gì là không dám làm."
Tứ Bảo gật đầu, "Lúc ấy chúng ta chỉ lo cứu sư phụ trở về, sau đó mới phái người đi Sa Hải, ở một Thái Dương Mộ ở gần cổ thành Lâu Lan, phát hiện ra dấu vết đấu pháp, nhưng mà do lưu sa di chuyển quá nhanh, rất nhiều dấu vết đã bị vùi lấp, chúng ta cũng không tìm được nơi ở của Quỷ Khấu, nên cũng không biết trận chiến đấu này ở đâu, có những ai tham dự, kết quả như thế nào, chúng ta cũng không biết."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lúc, nói: "Ngươi cảm thấy trong tòa cổ mộ này có khả năng tìm được Âm Huyết Linh Chi sao?"
"Bên trong Hoàng lăng, địa khí rất nặng, hơn nữa thi thể đã biến thành cương thi, rất có khả năng xuất hiện Âm Huyết Linh Chi, nếu còn không có, haizz, ta cũng không biết tìm ở đâu nữa."
Diệp Thiếu Dương đè tay lên vai Tứ Bảo, nói: "Nếu cổ mộ này không có, ta sẽ cùng ngươi đi tìm khắp nơi là được, thiên hạ này lớn như vậy, ta không tin một gốc Âm Huyết Linh Chi có thể làm khó được chúng ta?"
Ánh mắt Tứ Bảo dừng lại trên mặt hắn, cười cười cảm kích.
Dùng một ngày chuẩn bị các vật dụng cần thiết, ngày hôm sau, Lão Quách cùng đồ đệ là Lâm Tiêu Hiền đi tới, từ phía sau cốp xe lấy ra một cái bao đồ thật lớn.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền trợn tròn mắt, "Huynh tính để mọi người mang nhiều đồ như vậy xuống cổ mộ à?"
"Chiếm nhiều diện tích chủ yếu là thiết bị lặn, sau khi vào cổ mộ, các người cởi ra để đó là được."
Một đám người cùng nhau đến bên bờ mương nước đen của Học viện Y khoa, gần chỗ cây cầu kia.
Ngô Hải Binh đã an bài bảo vệ canh giữ từ đằng xa, không cho sinh viên tới gần.
"Đã chuyển tiền qua chưa?"
Diệp Thiếu Dương vừa gặp mặt đã hỏi.
"Đã chuyển, tổng cộng là mười một ngày, là theo ý của Diệp tiên sinh, hai ngày ngươi rời đi thì không tính, còn lại 9 ngày, vừa đúng hai vạn bảy ngàn, vậy, nếu Diệp tiên sinh kiên quyết không có nhận thêm, thì ta đã chuyển đủ số rồi."
"Tốt!"
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến việc tài khoản lại có thêm gần ba vạn đồng, tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Lão Quách đặt cái bao đồ xuống đất, mở ra, lấy một bộ thiết bị lặn xuống nước, còn có thêm áo lặn.
"Vì để tiết kiệm chi phí, ta chỉ mua một bộ, mấy người từng lượt đi xuống đó, khi nào trở về sẽ thu lại, lần sau có thể sử dụng lại."
Lão Quách lấy ra một cái két nước đeo vai, "
Đây là bình chứa nước muối tinh, dùng hết có thể bổ sung ở đây, đến lúc đối phó Thi Vương…… thì dùng cái này."
Từ trong bao lấy ra một cái tấm chống thấm, nói: "Đến lúc đó đào một cái hố, trải tấm chống thấm này xuống, đổ nước muối tinh vào, lừa Thi Vương tiến vào…… Còn chọn vị trí nào, các người tự mình an bài, ta sẽ không vào đó, bằng không chỉ sợ cái bộ xương già này sẽ chịu không nổi."
Tiểu Mã thu lại tấm chống thấm nước, bỏ vào ba lô của mình, hỏi: "Trong cổ mộ lấy đâu ra nước chứ?"
"Ngu ngốc, trước tiên đào cái hố xong, rồi ra bờ sông rồi xách nước mà đổ vào, nếu không thì làm sao hả, ngươi tính mang theo mấy trăm cân nước xuống dưới đó à?"
Mặt Tiểu Mã đỏ lên, lấy từ trong túi ra mấy khẩu súng bắn nước đủ màu sắc, bên trong đã chứa đầy nước muối tinh, "Cái này thật là nhớ, hồi nhỏ chúng ta không có súng bắn nước cao cấp như vậy, phải thử trước mới được."
Lập tức nhắm ngay Diệp Thiếu Dương.
"Không nên!"
Diệp Thiếu Dương đưa tay ra chắn, nhưng đã chậm, một dòng nước xuyên qua kẽ ngón tay phun lên mặt hắn.
Ngay tức khắc cảm thấy làn da ngứa ngáy vô cùng, chạy nhanh ngồi cạnh bờ sông liều mạng mà rửa mặt, tẩy đến khi da hết ngứa mới thôi.
"Thế nào rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!