*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cũng giống như hôm qua, cánh cửa quán rượu Nhã Lan chỉ đóng phân nửa, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã chui vào, ngẩng đầu nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc đã ngồi ở vị trí như hôm trước, có điều hôm nay nàng vận đồ da bó sát, trông vô cùng gợi cảm, làm hai người lập tức sáng mắt ra.
"Tới sớm thế, cô ở đây sao?". Diệp Thiếu Dương ân cần chào hỏi.
"Vừa tới!". Nhuế Lãnh Ngọc quét mắt nhìn hắn, ánh mắt rơi vào chiếc áo A
-đi
-đắc* của Diệp Thiếu Dương, im lặng không nói gì.
* Lưu ý nó tên là A
-đi
-đắc nhé =)), mình ko có sửa tên đâu
Hai người vừa ngồi xuống thì lập tức có một mỹ nữ đi tới, mỉm cười với bọn họ: "Hai vị uống gì? Tôi mời khách!"
Diệp Thiếu Dương đoán nàng hẳn là chủ quán này, bạn của Nhuế Lãnh Ngọc, quả nhiên là nữ, tâm tình vui sướng thả lỏng, nhìn mỹ nữ nói: "Cho tôi chén trà xanh hay trà gì cũng được!".
Mỹ nữ mỉm cười kỳ quái: "Quán rượu chỉ có rượu, không có trà."
"Vậy cho ly nước nóng!". Diệp Thiếu Dương không có thói quen uống rượu buổi sáng.
"Cho tôi một ly Whisky". Tiểu Mã rất lịch sự cười cười: "Rượu Whisky với đá, tôi thích nhất."
Diệp Thiếu Dương nhìn vẻ mặt giả bộ của cậu, may mà trà chưa lên, nếu không thật muốn phun vào bản mặt nó.
Rượu vừa bưng lên, lão Quách đã chạy đến, tiếp theo là Tạ Vũ Tình và Lý Đa.
Dưới sự hướng dẫn của mỹ nữ chủ quán, mọi người đi tới một căn phòng lớn, ngồi quanh một cái bà, Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, nói: "Mọi người đều đã đến đông đủ, ai có gì muốn nói thì cứ nói trước!".
Tất cả mọi người đều nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, ở đây ngoại trừ Diệp Thiếu Dương ra thì chỉ có nàng là vai chính, có quyền lên tiếng nhất.
Nhuế Lãnh Ngọc trầm mặc trong giây lát rồi lên tiếng: "Hôm nay là ngày mồng ba, thích hợp tác pháp, công việc chuẩn bị cũng đã xong, chi bằng hôm nay chúng ta mở phong ấn, quyết đấu một trận, kết thúc chuyện này!"
Diệp Thiếu Dương gật đầu, đồng ý với thuyết pháp của nàng.
Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn lão Quách: "Lão Quách, đem súng chu sa phân phát cho mọi người.".
Lão Quách xách một túi to đặt lên bàn, lấy ra vài cây súng chu sa, nhìn mọi người cười nói: "Một ngàn mốt, bao đạn lần đầu, ai muốn mua?"
Tiểu Mã lập tức kêu lên: "Huynh không phải giúp chúng tôi làm việc sao, lại còn thu tiền mới gớm!"
Lão Quách đảo mí mắt: "Ta mua vỏ súng không phải cũng dùng tiền sao, còn phải thay đổi cấu trúc của nó, một ngàn mốt đã là lấy giá vốn rồi!".
Tạ Vũ Tình giật lấy một khẩu, kiểm tra thử, nháy mắt với lão Quách: "Súng này Bộ Công Thương chưa cấp phép mua bán, tịch thu. Lại thêm mấy viên đạn nữa, lấy về giám định xem có phải là hàng thật hay không.".
"Cô âm hiểm quá a!". Lão Quách đau lòng kêu lên.
Diệp Thiếu Dương nói: "Sư huynh đừng bán, chia cho mọi người đi, bao giờ chuyện hoàn thành, đệ kêu Lưu Minh trả tiền hết, không để huynh chịu thiệt đâu!"
Lão Quách không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
Lý Đa và Tiểu Mã cầm súng, cảm giác như mình cũng đã thành bán pháp sư, vô cùng hưng phấn.
Diệp Thiếu Dương nhìn hai người bọn họ, nói rằng: "Phía dưới đó rất nguy hiểm, các cậu suy nghĩ kỹ đi, có muốn vào hay không?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!