Thở không nổi sao còn có thể nói chuyện, nhưng mà hai ngươi Nhuế Lãnh Ngọc một lòng quan tâm tới hắn, nên bỏ qua thường thức.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn môi Diệp Thiếu Dương dính đầy thi huyết, do dự một chút, vẫn cúi người xuống, kết quả Tứ Bảo đẩy nàng ra, nói:
"Ta hô hấp mạnh hơn, cứ để đó cho ta! Hắn là huynh đệ của ta, ta không chê bẩn!"
Nói rồi mở miệng phồng má lên dán vào.
Diệp Thiếu Dương vội vàng ngồi dậy, lui về phía sau hai bước, liên tục xua tay,
"Không việc gì, không việc gì, ta khỏe rồi."
Vừa nói vừa nhìn Tứ Bảo với ánh mắt oán hận như muốn ngụm nuốt lun hắn Nhuế Lãnh Ngọc lập tức hiểu ra, ánh mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, cũng y hệt cách mà hắn nhìn Tứ Bảo.
Lương Đạo Sinh!!
Một tiếng gào khóc từ dưới chân núi vang lên, làm cho Diệp Thiếu Dương vượt qua một kiếp.
Ba người cùng nhau quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người từ dưới chân núi bay tới, chính là Lâm Du.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy, nhịn không được lớn tiếng mắng to:
"Cái con quỷ này thật là đúng lúc nhỉ, lúc đánh nhau sống chết thì chẳng thấy đâu, hiện tại đánh xong rồi tới nhặt phần à."
Tứ Bảo nói:
"Lúc trước nàng còn giúp chúng ta đối phó Đông Nhân, không biết vì sao nửa ngày không thấy đi lên đây, có thể là đánh Đông Nhân mệt quá" Sau khi Lâm Du lên núi, nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương phía bên này, tựa hồ như muốn hỏi ý hắn, thấy Diệp Thiếu Dương không tỏ vẻ gì, liền bay thẳng qua chỗ Lương Đạo Sinh.
Lương Đạo Sinh vốn đã như đèn cạn dầu bất ngờ đứng lên, từ trong trường bào lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong dường như có chứa chất lỏng gì đó, mở ra uống một hơi, sau đó hai tay kết ấn.
Chỉ thấy sau ót của hắn bỗng nhô lên một cái u lớn, chậm rãi di động, giống như có một con sâu bò phía dưới.
"Hắn uống chắc hẳn là cổ huyết!"
Nhuế Lãnh Ngọc trầm giọng nói,
"Ta không biết trong đó có cổ trùng gì, nhưng hắn hiển nhiên là muốn cho cổ trùng nhập não……"
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: Để làm gì?
"Cổ trùng nhập não, có thể phóng thích ra một loại lực lượng thần bí, chỉ trong khoảng thời gian ngắn sau khi thi triển vu thuật, có thể khôi phục mấy thành pháp lực."
"Hắn vẫn không cam lòng."
Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm nói.
Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu,
"Loại cổ thuật này chỉ có thể duy trì chừng hơn mười phút, sau đó bị cổ trùng phản phệ, hắn sẽ chết không nghi ngờ gì nữa."
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, theo cách nói này, thì dù có đánh thắng Lâm Du, đối với Lương Đạo Sinh cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì? Lúc này Lương Đạo Sinh quay đầu tới nhìn hắn một cái, từ ánh mắt kia, Diệp Thiếu Dương mơ hồ có chút hiểu ra, đây là ánh mắt như là một chiến sĩ:
Tình nguyện chết trận, cũng tuyệt đối không khoanh tay chịu chết! Liên tưởng đến thời khắc cuối cùng hắn triệu hồi Đông Nhân tới đối phó mình, mới đầu Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất bực bội:
Nếu hắn tự mình kết thúc, còn có thể lưu lại một chút gì đó thể người ta tôn kính, thế nhưng hắn lại lựa chọn đánh lén.
Loại hành vi tiểu nhân đê tiện này, đương nhiên khiến người khác đều căm ghét.
Nhưng là nghĩ ngược lại, vì sao hắn lại muốn làm như vậy, dù gì cũng không sống nổi, tại sao lại muốn lăn lộn đến cùng? Nhớ lại những lời lúc trước hắn đã từng nói qua, trong lòng Diệp Thiếu Dương giật mình:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!