Vị công tào này là một nam tử, nhìn bộ dáng bên ngoài thì mới chỉ hai mươi tuổi, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười.
Người quen?
Nhìn có chút quen mặt, nhưng nhất thời không nghĩ ra đã từng gặp ở đâu.
Diệp Thiếu Dương chắp tay với hắn, không chờ mở miệng, công tào kia đã làm một việc khiến cho hắn trợn mắt há mồm: Đặt đèn lồng ở một bên, quỳ xuống dưới đất, đối mặt Diệp Thiếu Dương cúi đầu bái lạy.
Đây là làm gì!
Diệp Thiếu Dương khiếp sợ, vội vàng lui sang một bên, xua tay nói:
"Không được làm như vậy, ta không có chức vụ trong người, ngươi đừng có mà hại ta!"
"Diệp thiên sư, người cứ nhận lấy."
"Không phải, ngươi rốt cuộc là ai, đột nhiên tới bái lạy ta, ta có chút khẩn trương, ngươi đứng lên trước đi!"
Công tào thấy hắn kiên quyết không chịu nhận bái, đành phải đứng lên, vái dài một cái, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói:
"Ta là Lý Hiếu Cường, mới vừa được phong Âm quan, cảm tạ Diệp thiên sư vì ta mà hạ táng, trước khi đi nhậm chức đặc biệt tới nói lời cảm tạ!"
Diệp Thiếu Dương sợ tới mức thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, nhìn kỹ lại, chẳng phải là Lý Hiếu Cường sao, đã thay đổi quần áo, hơn nữa dưới ánh sáng của đèn lồng quỷ còn tối hơn cả ánh trăng, nhất thời lại không nhận ra.
"Lý Hiếu Cường, sao có thể, ngươi không phải đã bị hồn phi phách tán rồi sao!"
"Vốn là như vậy, nhưng sau khi ta chết, đúng lúc gặp Triệu tướng quân tuần du lên giới này, thấy trong tinh phách của ta có linh quang chính khí, biết là quỷ chết vì nghĩa, liền dùng tiên pháp thu hồn ta lại, đến Âm Ty dùng nước ở Sinh Cơ Tuyền tu bổ lại, ta cũng mới vừa phục hồi hồn phách ngày hôm qua.
Triệu tướng quân điều tra cuộc đời của ta, biết được ta là vì tuẫn đạo mà chết, vì thế tiến cử hiền tài tấn phong ta thành công tào, đến Oan Tình Ty làm việc……nhận được tin Diệp thiên sư chôn cất hài cốt, đặc biệt tới cảm tạ!"
Tinh phách sống lại, trên nhân gian tuyệt đối hiếm thấy xưa nay, cũng chỉ có một trong bốn vị Đại nguyên soái ở Âm Ty Triệu Huyền Đàn tướng quân mới có pháp lực như thế, lập tức cũng cảm thấy cao hứng cho hắn vì có cơ duyên như vậy.
Diệp Thiếu Dương vừa định nói hai câu chúc mừng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, xua xua tay,
"Đợi đã, ngươi mới vừa nói…… Oan Tình Ty?"
Lý Hiếu Cường gật đầu,
"Nghe nói chính phó Đề Hạt Sử của Oan Tình Ty, Thanh Bạch nhị thần huynh muội, đều là yêu phó của Diệp thiên sư, tương lai chúng ta chính là người một nhà, mong được Diệp thiên sư chiếu cố."
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Lý Hiếu Cường là vì tuẫn đạo mà chết, thì chuyện phá cách phong quan, thì cũng là bình thường, nhưng vì sao lại trở thành thủ hạ dưới trướng của Tiểu Thanh Tiểu Bạch chứ? Sao lại trùng hợp đến vậy? Cường Tử!
Một thanh âm run rẩy, từ phía sau vang lên.
Dương Tư Linh đã đi ra khỏi linh phì, nhào vào trong lòng ngực Lý Hiếu Cường, hai người đều là quỷ thể, là cùng bản chất như nhau, nên có thể ôm ấp giống con người.
Hai người lập tức không để ý tới ai mà ôm ấp bên nhau.
"Thật không thể nghĩ tới, huynh còn sống, thật tốt……"
Dương Tư Linh ôm chặt Lý Hiếu Cường, vui mừng mà khóc, nước mắt quỷ giàn giụa.
Ôm nhau một hồi lâu, hai người mới bình tính trở lại, được Lý Hiếu Cường dò hỏi, Dương Tư Linh đơn giản kể lại việc Diệp Thiếu Dương đã cứu mình ra sao, Lý Hiếu Cường sau khi nghe xong kích động không thôi, lập tức kéo cô cùng nhau quỳ xuống trước mặt Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương không tiện tránh né, để làm bọn họ tâm lý cân bằng lại một chút, đành phải để bọn họ bái lễ, trong lòng cũng vì bọn họ có thể gặp lại nhau mà thật vui vẻ.
Sau khi đứng dậy, Lý Hiếu Cường vuốt mặt Dương Tư Linh, chăm chú nhìn một hồi, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, có chút ngượng ngùng mở miệng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!