Tứ Bảo cười hắc hắc, "Tặc trôm mộ thì không dám nhận, dù sao thì mò vàng đổ đấu cũng biết được một chút, chờ chúng ta xuống mộ thật, ta sẽ bộc lộ tài năng cho ngươi xem."
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, hai người ngồi trên tảng đá, ở dưới gió núi, hàn huyên một lúc.
Diệp Thiếu Dương nói: "Ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi như thế nào lại đột nhiên xuất gia quy y?"
Tứ Bảo cười nói: "Ta nói là khốn khổ vì tình, ngươi có tin không?"
"Không tin, nếu do khốn khổ vì tình mới xuất gia, thì kẻ nên xuống tóc chính là ta."
Tứ Bảo cười ha ha, một lát sau, rồi thu liễm lại tươi cười, chậm rãi nói: "An Tĩnh Phong thiền sư đã chết, đối với ta là một đả kích rất lớn, cụ thể thế nào ta cũng không thể nói rõ, có thể là Phật duyên đã tới, cho nên liền xuất gia."
"Vậy mà ngươi còn uống rượu ăn thịt? Ngàn vạn lần đừng có nói cái gì " rượu thịt chỉ làm đầy dạ dày " linh tinh đó."
"Ha ha, lời thật chính là…… Thịt ngon, rượu uống càng ngon, bỏ không được, chỉ có thể chậm rãi mà bỏ."
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, mấy cái này có thể bỏ từ từ sao, cứ làm như bỏ thuốc lá.
Tứ Bảo chu môi nhìn về phía U linh lộ bên dưới, "Khi nào thì xử lý nữ quỷ kia?"
"Chờ Lãnh Ngọc tới đã."
Diệp Thiếu Dương nói lại một lượt việc Nhuế Lãnh Ngọc sắp tới giúp.
Tứ Bảo nghe xong, ý vị thâm trường mà cười rộ lên, "Cô ấy đúng là một cao thủ bắt quỷ hàng yêu, chỉ sợ là sau khi tới đây, sẽ làm mọi thứ loạn thành một nồi cháo."
"Loạn? Sao mà loạn được?"
Diệp Thiếu Dương không hiểu hắn đang nói gì.
"Ba nữ nhân diễn chung một sân, ai đóng vai chính đây?"
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên hiểu được, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: "Ngươi là hòa thượng, ngươi chú ý đến chuyện này làm gì?"
"Được thôi, dù sao cũng là việc của ngươi."
Diệp Thiếu Dương không nghĩ nói tiếp đề tài này, liền kéo Tứ Bảo xuống núi, một đường kể chuyện mà Trần Lộ đã nói, đi lên một tảng đá nhìn về phía U linh lộ, từ trên cao nhìn xuống, tìm được vị trí ẩn thân của Tử Nguyệt.
"Ngươi khẳng định là ở đây?"
Tứ Bảo nhìn theo phương hướng ngón tay hắn chỉ, nói.
"Khẳng định, bên cạnh có một khối nham thạch, lúc ấy ta đã tính toán vị trí, chỉ nằm trong vòng phạm vi năm mét vuông thôi."
Hai người cẩn thận quan sát một hồi, sau đó rời khỏi, đi thẳng xuống dưới chân núi, tìm một tiệm cơm, vào ngồi trong một gian phòng.
Tứ Bảo lấy chân mà kiều cái ghế tới ngồi xuống, cầm thực đơn gọi món ăn: "Cho một nồi lẩu thịt bò, một cái chân giò hầm, chân giò hầm kỹ một chút, như vậy nước béo mới chảy ra được, béo mà không ngán, thế thôi."
Tứ Bảo nhìn hình món ăn trên thực đơn, nhịn không được liếm liếm môi, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy người phục vụ sắc mặt quái dị đang nhìn mình.
"Ách……Sao đó hả, chưa thấy qua hòa thượng ăn thịt à?"
Người phục vụ lắc đầu, "Chưa từng thấy qua."
Tứ Bảo cười ha hả, "Hòa thượng ta tu tâm không tu khẩu, không có thịt không ăn cơm."
Người phục vụ cảm giác như đụng phải yêu tăng, vội vàng rời đi.
"Ngươi cũng đủ mất mặt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!