Ánh mặt trời chiếu khắp nơi, thân là Quỷ Thủ nên cô ta đương nhiên không sợ tiêu hao quỷ lực, ngang nhiên xuất hiện.
Diệp Thiếu Dương chú ý thấy trong nháy mắt cô ta tiến vào, Trần Lộ nhẹ nhàng cúi đầu.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Trần Lộ một cái, cố ý nói với Lâm Du: "Vì sao không sớm giới thiệu cho ta biết một chút?"
"Nói thẳng đi, ta không nghĩ sẽ để ngươi biết chỗ ẩn thân của Tử Nguyệt."
Lâm Du trầm mặc trong giây lát, rồi nói, "Miễn cho ngươi trực tiếp đi đối phó Tử Nguyệt, không ai giúp ta giết Lương Vu sư, hắn có Cửu Âm Đông Nhân, một mình ta không phải đối thủ của hắn."
Diệp Thiếu Dương nhíu lại chân mày, lý do này nghe cũng có lý, nhưng vẫn cảm giác thiếu chút gì đó.
"Ngươi đã tìm được Lương Vu sư chưa?"
Diệp Thiếu Dương hỏi.
Lâm Du lắc đầu, "Ta đã điều tra qua mấy nơi, đều không có, trước sau gì ta cũng sẽ tìm được, trong một hai ngày nữa thôi, nhưng ta muốn ngươi giúp ta diệt trừ hắn trước, rồi ta sẽ giúp ngươi giết Tử Nguyệt."
"Được, ta đi trước đây."
Diệp Thiếu Dương nhìn Trần Lộ, "Cô định làm gì bây giờ, có muốn hay không để ta siêu độ cô?"
"Ta đi theo ngươi!"
Trần Lộ quyết đoán nói, đi về phía Diệp Thiếu Dương.
Lâm Du đột nhiên chen vào giữa bọn họ, đối mặt Trần Lộ nói: "Ngươi vẫn là nên ở lại cùng với ta, trước không vội đi Âm Ty, đến thời điểm quyết chiến, ngươi còn có thể giúp chúng ta một phen."
Trần Lộ do dự một chút, cắn chặt môi.
Nếu cô ta đã nói như vậy, Diệp Thiếu Dương cũng không còn lời gì để nói, liếc mắt ra hiệu với Tạ Vũ Tình, rời khỏi sân thượng, theo cửa sổ trên mái nhà trèo xuống.
Lâm Du cùng Trần Lộ theo sát sau.
Diệp Thiếu Dương mới vừa đi đến cửa thang lầu, Trần Lộ đột nhiên nhẹ nhàng lướt tới, miệng kêu lên: "Diệp thiên sư, ta đi theo ngươi!"
Lời nói còn chưa nói xong, một luồng quỷ khí đột ngột từ phía sau đánh tới, cuốn cô ta vào trong đó, thân ảnh Trần Lộ lập tức bị xé rách ra, có chút sắp đi vào trạng thái hồn phi phách tán, không ngừng kêu lên thảm thiết.
Diệp Thiếu Dương quyết đoán ra tay, vung Câu Hồn tác ra, lăng không chấn vỡ luồng quỷ khí kia, tay trái bấm chỉ quyết, vươn tay kéo Trần Lộ lại, chắn ở phía trước, nhìn Lâm Du, lạnh lùng nói: "Có ý gì đó!"
Lâm Du không nói lời nào, hai mắt đỏ ngầu, bộ mặt hung tợn tựa như dã thú, quanh quẩn bên thân ba đạo quỷ khí.
Bóng người liền vọt tới phía trước, ba đạo quỷ khí đánh tới Diệp Thiếu Dương, rất hùng hổ dọa người.
"Thái Ất Thiên Tôn, lục phương đồ ma!"
Diệp Thiếu Dương sớm đã có chuẩn bị, tay trái nắm Thái Ất Phất Trần, phất mạnh tới ba đạo quỷ khí, vốn tưởng nắm chắc hủy diệt được, kết quả sau khi chạm vào quỷ khí, thì thân thể bị đẩy lui về phía sau ba bước, mới hoá giải hết được quỷ khí, quay đầu nhìn lại, Lâm Du đã bay đến trước mặt Trần Lộ, một đôi tay xương khô vươn dài ra, chộp về phía Trần Lộ.
Xoay người ngăn cản đã không kịp, trong lúc tình thế cấp bách này, tay phải Diệp Thiếu Dương ném Câu Hồn tác tới, cuốn lấy eo Trần Lộ, dùng sức kéo đến bên người mình.
Lâm Du trảo không được, lập tức xoay thân, đánh tới Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, che chắn Trần Lộ cùng Tạ Vũ Tình ở phía sau, thu lại Câu Hồn tác, tay phải giơ lên, vung ra sáu lá linh phù, kim quang toả ra, hóa thành Lục Tự Chân Ngôn, bắn thẳng về phía Lâm Du.
Lâm Du giang ra hai tay, quỷ khí ngưng tụ giữa lòng bàn tay, đánh lên Lục Tự Chân Ngôn, chỉ trong vài giây, Chân Ngôn đã bị đánh nát, Lâm Du một thân quỷ khí cũng bị đánh cho xơ xác, đứng bất động nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương.
"Thiếu chút nữa đã quên, ngươi không giống quỷ bình thường, một thân pháp lực của ngươi đã được chuyển hóa, ít nhất cũng tương đương với gần ngàn năm tu vi."
Diệp Thiếu Dương cười cười, từ đai lưng lấy ra một lá linh phù, "Muốn đánh thật một trận không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!