Chương 716: Nguyên lai ngươi kêu là Dương Cung Tử

Cung Tử đi đến trước mặt hắn, sâu kín nói: "Ta cho rằng, ngươi sẽ không bao giờ đến nhân gian nữa!"

Thanh y nhân không lên tiếng.

"Ta cho rằng ngươi đã hoàn toàn không còn cảm tình, nhưng xem ra, ngươi vẫn còn có vật không thể vứt bỏ."

Thanh y nhân cười nhàn nhạt, "Mao Sơn không thể vô hậu."

Cung Tử thở dài, thanh âm cũng mềm mại hơn, nói: "Mười năm không gặp, ngươi không có gì muốn nói cùng ta sao?"

Thanh y nhân quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, biểu tình có chút cô đơn, ảm đạm thở dài: "Trở về không được."

Trở về không được…… Cung Tử lẳng lặng mà nhìn bóng dáng hắn, trầm mặc một hồi, ngữ khí kiên định, nói: "Ta sẽ làm ngươi trở về!"

Thanh y nhân biết nàng muốn nói cái gì, lắc đầu nói: "Ta khuyên ngươi không cần thử, nếu không thì chính là…… tìm chết."

"Một mình ta đương nhiên không được,"

Cung Tử thoáng nhìn Diệp Thiếu Dương đang nằm trên mặt đất, ý ám chỉ nói: "Hắn thì sao?"

Thanh y nhân bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ cũng không cần nghĩ, hắn có con đường riêng của hắn, ngươi không thể can thiệp!"

Cung Tử tiến thêm một bước, nói: "Ngươi lo lắng cho hắn vậy sao?"

Thanh y nhân hừ một tiếng.

"Yên tâm, ta sẽ không can thiệp hay ảnh hưởng gì đến hắn, ta sẽ chờ đến khi hắn đủ cường đại, sau đó, nói cho hắn chân tướng……"

Cung Tử sâu kín nói, "Cho dù ngươi là Xiển Giáo kỳ tài, đạo pháp thông thiên, ta không tin hắn không thể vượt qua được ngươi, tất sẽ có một ngày như vậy."

Thanh y nhân không muốn nói nhiều về vấn đề này, nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi đã tới rồi, thì ngươi đưa hắn trở về đi."

"Ngươi…… Chẳng lẽ không nghĩ tới nhìn ta một lần sao?"

Thanh âm của Cung Tử càng thêm mềm mại, xốc mũ lên.

Thanh y nhân âm thầm thở dài, quay đầu mà nhìn nàng.

Dung nhan tuyệt sắc thế gian hiếm có, bởi vì nàng vốn dĩ không thuộc về người trên thế gian này.

Đối diện một hồi, Thanh y nhân xoay người, đạp không mà bước ra ngoài cửa sổ.

Cung Tử lập tức đuổi theo, tuy biết mình đuổi không kịp hắn, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần, nàng không muốn bỏ qua cơ hội này.

Thanh y nhân vung tay áo lên, nhấc Diệp Thiếu Dương từ dưới đất lên, ném về phía Cung Tử.

Cung Tử sợ Diệp Thiếu Dương rớt xuống đất, theo bản năng tiếp được, đẩy đầu Diệp Thiếu Dương sang một bên, Thanh y nhân đã không thấy tung tích.

Cung Tử vọt tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, thấy bóng dáng của Thanh y nhân đang nhanh chóng bay về phía chân trời.

"Đạo Phong!!!"

Cung Tử hét lên một tiếng tê tâm liệt phế.

Diệp Thiếu Dương đang từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, một người mặc áo bào trắng ngồi bên cạnh, hai tay ấn lên vị trí giữa ngực và bụng của mình, một luồng khí nóng truyền khắp toàn thân, Dương công tử? hắn sao lại đến đây được? Hắn đây kà đang…… tu bổ hồn thể của mình? Diệp Thiếu Dương hai mắt ngắm nhìn, dừng lại trên mặt Dương công tử, bởi góc độ từ dưới nhìn lên, khuôn mặt bị che đậy dưới vành nón của Dương công tử, từ đôi mắt trở xuống đã bị hắn thấy được một nửa.

Tuy là không có nhìn được đôi mắt, nhưng khuôn mặt kia thật tinh xảo, chóp mũi nho nhỏ cùng đôi môi kiều diễm, Đệch, rõ ràng là một vị mỹ nữ! Diệp Thiếu Dương xem đến có chút ngây ngốc, nhịn không được muốn nhìn toàn bộ khuôn mặt nàng, đột nhiên muốn xoay đầu một chút, điều chỉnh góc độ, thiếu chút nữa thì thấy được, nhưng hắn vừa động đậy đã bị đối phương phát hiện, vội vàng lui về phía sau hai bước, đứng lên, lạnh lùng nói: "

Ngươi đã tĩnh lại từ lúc nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!