Chương 715: Nhân vật trong truyền thuyết đi ra

Diệp Thiếu Dương mơ hồ nghe được tiếng xương bả vai của mình bị vỡ vụn, cả người giật giật một cái, xong rồi, không trở về được nữa …… Cùng chết đi!

Diệp Thiếu Dương đơn giản không hề giãy giụa, mà xoay người, cắn đầu lưỡi, cắn một miếng vào cái miệng đang chảy nước dãi của thi ma.

Cương khí khô kiệt, cũng không có pháp khí, thủ đoạn hữu hiệu nhất lúc này của mình, vẫn là Thiên sư huyết.

Dùng đầu lưỡi mở cái mồm dơ bẩn của thi ma, một mùi tanh hôi tràn vào trong miệng, Diệp Thiếu Dương đem đồ vật trong bụng ói ra, cùng với một mồm lớn Thiên sư huyết đẩy thẳng vào trong miệng nó.

Thây ma lập tức toàn thân phát run, vốn trong trận pháp do Diệp Thiếu Dương bố trí, nó đã bị thiêu đến gần chết, lúc xông lên đây lại trúng mấy quả đạn lửa

, rồi bị đâm vào cổ, vào mắt... cũng đã như nỏ mạnh hết đà, chỉ dựa vào một ngụm lệ khí sót lại trong cơ thể để tiếp tục kiên trì.

Hiện tại, một ngụm Thiên sư huyết xuống bụng, tiêu diệt lệ khí, thi ma cũng như ngọn đèn cạn dầu, nhưng trong lúc sắp chết, nó đã dồn hết chút sức lực cuối cùng vào hai móng vuốt sắc nhọn, từ phía sau mà cắm chặt vào lưng Diệp Thiếu Dương…… Diệp Thiếu Dương hai chân mềm nhũn, cảm giác như năng lượng trong cơ thể đang từng chút bị xói mòn, sau đó vô lực bị thân thể to lớn của thây ma đè xuống…… Đây là…… cảm giác trước khi chết sao?

Trong nháy mắt sinh mệnh đi tới cuối cùng, Diệp Thiếu Dương không giống như như diễn viên trong TV nhớ lại những gì cả đời trải qua, mà là có cảm giác rất lạnh, lạnh đến thấu tận xương tủy.

Tuy đã là muốn cùng thây ma ôm nhau mà chết, hắn vẫn có chút nghẹn lòng, nhưng mà…… cũng coi như chết có ý nghĩa.

Trong nội tâm của Diệp Thiếu Dương hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ, từ ngày đầu tiên mà mình tu đạo, thật ra hắn đã sớm nghĩ tới kết cục này.

Giống như binh lính chết trận trên sa trường, da ngựa bọc thây, còn mình thân là Thiên sư, có thể chết trong lúc hàng yêu bắt quỷ, cũng xem như là có nhân có quả, chỉ là hồn phách không về được thế giới hiện thực, có chút tiếc nuối trong lòng.

Cuối cùng hắn nghĩ đến vẫn là Tiểu Mã cùng Vương Bình, đáng tiếc mình không có cơ hội cùng Tiểu Mã nói rõ ràng.

Tiểu Mã, huynh đệ chỉ có thể làm đến đây thôi, ngươi tự cầu có nhiều phúc đi…… Một chút sức lực cuối cùng tan đi, Diệp Thiếu Dương mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Một bóng hình xinh đẹp, bay khỏi U linh lộ, vốn định bay thẳng phía trước, kết quả nhìn thấy một nữ quỷ cùng một con quái vật khủng bố đang chiến đấu với nhau, nhíu mày nhìn lại.

Lâm Du……

Ngẩn ra một lát, nhìn sang đám người Tiểu Mã ven đường, cùng thân thể Diệp Thiếu Dương nằm trên mặt đất, còn có Vương Bình, vội vàng bay qua đó.

Nữ quỷ ở đâu tới!

Lão Quách thấy cô lai lịch không rõ, vội vàng che ở phía trước.

"Ta tên Dương Tư Linh, là quỷ hồn bị Tử Nguyệt vây khốn trong Ác linh không gian, là Thiên sư Diệp Thiếu Dương đã cứu ta ra đây."

Mọi người nghe vậy kinh hãi, Tạ Vũ Tình tiến tới muốn nắm tay cô, kết quả bắt trượt vào khoảng không.

Dương Tư Linh vừa mới chết đã bị Tử Nguyệt đưa đến Ác linh không gian, tuy không có tu vi gì, còn chưa tu thành quỷ thân thật thể, không thể tiếp xúc với người, lui về phía sau mấy bước, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.

"Xin lỗi, cảnh phục của ngươi có pháp uy, ta không dám tới gần."

Tạ Vũ Tình dừng bước nói:

"Thiếu Dương thế nào, mau nói cho ta biết!"

"Hắn đưa ta cùng Vương Bình ra trước, rồi bị thi ma cuốn lấy……"

Vừa dứt lời, một tiếng ưm từ trong miệng Vương Bình phát ra, mọi người lập tức quay đầu lại nhìn, ngực Vương Bình phập phồng, hít một hơi thật sâu, mí mắt rung lên, chậm rãi mở ra.

Bình Bình, là ta!

Tiểu Mã ôm cô, kích động hét lên.

Hai mắt Vương Bình lần này điều chỉnh tiêu điểm, dừng lại trên mặt Tiểu Mã, ngay sau đó hít sâu một hơi, đưa tay sờ sờ mặt hắn, nước mắt chảy xuống.

"Không có việc gì nữa, trở về là không có việc gì nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!