Chương 702: Thiên sinh đạo văn

Mở cửa là một nam tử hơn năm mươi tuổi, nhìn qua xanh xao vàng vọt, hai con mắt khá lớn, quần áo mặc trên người đã rách nát, có thể là do lâu ngày không gặp người lạ, vừa mở cửa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức ngẩn người ra.

Dương Tư Linh đơn giản giải thích một chút, người đàn ông lúc này mới hiểu, gật gật đầu.

Dương Tư Linh theo yêu cầu của Diệp Thiếu Dương, bảo ông ta đi gọi tất cả mọi người tới, đàn ông thì đi gõ cửa từng phòng sẽ tiện hơn.

Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua căn phòng của người đàn ông này, thấy có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt đã cũ nát, một chiếc giường trống trên đó chất đầy quần áo cũ, giày cũ, bên cạnh còn có một hộp kim chỉ.

Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi: "Nơi này chẳng phải ngăn cách với bên ngoài sao, quần áo này từ đâu ra?"

"Là lấy xuống từ trên mình người chết"

Dương Tư Linh liếc nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, thở dài, "

Nói chung con người không thể không mặc quần áo, nơi đây người chết quá nhiều, cũng không rảnh mà kiêng kị gì nữa.

Quần áo, giày chỉ cần còn dùng được đều bị thu lại hết, may mà những người còn sống sót không nhiều lắm, cũng đủ dùng."

"

Thế còn những đồ dùng sinh hoạt khác, từ đâu ra?"

"Trường học có kho hàng dự trữ, bên trong vẫn còn không ít đồ tồn kho, dùng tiết kiệm cũng được."

Diệp Thiếu Dương còn muốn hỏi gì đó, Dương Tư Linh đã nói: "Đừng có hỏi chuyện không liên quan nữa, đợi lát nữa bọn họ tới, ngươi nên nghĩ xem có biện pháp nào để thuyết phục bọn họ trợ giúp chúng ta, rốt cuộc bọn họ thuộc về không gian này, không thể theo chúng ta ra ngoài, một khi chúng ta rời đi, bọn họ chẳng khác nào mất đi mấy người giúp đỡ, huống chi chúng ta là pháp sư, ngươi chắc cũng hiểu, bọn họ thực không hy vọng chúng ta đi."

Vấn đề này, Diệp Thiếu Dương đã sớm nghĩ tới, lập tức gật đầu nói: "Yên tâm đi, ta có biện pháp rồi."

"

Biện pháp gì?"

Lúc này, ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn, một nhóm nhỏ người lục tục đi vào phòng, Diệp Thiếu Dương nhìn qua một lượt, thấy tổng cộng có tám người: năm nam ba nữ, đều khoảng trên năm mươi tuổi, cả đám xanh xao vàng vọt, không có một người béo, nghĩ đến việc mấy loại đồ ăn như Thái tuế hay những thực vật kia chỉ có thể ăn đỡ đói, thiếu hụt dinh dưỡng, đột nhiên nhớ đến, Tiểu Mã thật ra là nên đến đây mà ở mấy tháng.

Tám người nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, ánh mắt rất thân thiện, dù sao thì cuộc sống ở nơi này chỉ có khẩn trương với buồn tẻ, có thể nhìn thấy thêm một người thì sẽ cảm thấy tốt hơn.

Dương Tư Linh đơn giản giới thiệu với bọn họ về thân phận và lai lịch của Diệp Thiếu Dương, khi nghe biết được hắn là Thiên sư Mao Sơn, mấy người liền sáng ngời mắt lên, nhưng khi nghe được hắn tới để cứu Vương Bình, ánh mắt lại trở nên ảm đạm, thậm chí có chút bất an.

Lúc này một thiếu niên từ trong đám người chen tới, mở to hai mắt to nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Ngươi là Thiên sư Mao Sơn?"

Diệp Thiếu Dương nhìn lại thì thấy, đây là một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc dù đầu tóc có chút rối loạn, nhưng nhìn qua rất thanh tú, giật mình sửng sốt:

Sao lại có thiếu niên lớn như vậy ở đây? "Đây là…… con trai của hai người kia, gọi là Giang Phi Long"

Dương Tư Linh chỉ vào một đôi nam nữ đang đứng phía sau thiếu niên, "Bọn họ là vợ chồng, Phi Long được sinh ra ở đây."

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên không thôi, đúng là bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không thể ngăn cản được nhân loại sinh sản….

Giang Phi Long vọt tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, hỏi thêm lần nữa: "Ngươi là Thiên sư Mao Sơn, nghe sư phụ ta nói, pháp thuật Mao Sơn rất lợi hại?"

"Ngươi…… Sư phụ?"

"Là ta,"

Dương Tư Linh có chút xấu hổ nói, "Ta ở đây cần sự giúp đỡ, cho nên dạy nó một ít pháp thuật, nó rất có ngộ tính, học một chút liền biết."

Diệp Thiếu Dương nhìn Giang Phi Long cười cười.

Giang Phi Long ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Các người mang ta cùng đi với, ra ngoài ta để các người nhận làm đồ đệ, ta cũng muốn làm một pháp sư chân chính."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!