Chương 698: Tứ tượng không gian (3)

Cô gái nói tiếp: "Ta phải nói lại với ngươi điều này, bởi vì ngươi ở chỗ này sẽ nhìn thấy rất nhiều người, bọn họ đối với nhân gian thì chỉ là ảo giác, nhưng ở thế giới này, bọn họ lại tồn tại thật sự, vì thế ngược lại bọn họ sẽ cảm thấy thế giới của chúng ta mới là ảo giác."

Diệp Thiếu Dương "Uhm"

một tiếng, nói: "Ta hiểu, trong vật lý có nói đến thế giới song song gì đó, trong không gian đó cũng có chúng ta tồn tại, cũng không nói rõ được ai thật ai giả."

"Chính là như vậy, cho nên khởi nguyên của thế giới này, là bởi vì mương nước đen có cương thi lui tới, giết hại học sinh, nhưng Tử Nguyệt ở đây không hiến thân, cô ta và các bạn học cũng không chết, sau đó…… Cương thi hoành hành, trường học bị phong tỏa, rất nhiều đã người chết đi, biến thành cương thi.

Con cương thi lúc nãy ngươi nhìn thấy, chính là một sinh viên ở nơi này, đám cương thi này ban ngày ẩn núp dưới mương nước đen, buổi tối lại lui tới vườn trường, bởi còn có một số người sống sót, vẫn luôn lẩn trốn, sinh sống tới hiện tại."

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói xong, há to miệng ra, hỏi: "Cái mà cô gọi là " hiện tại " là ý gì?"

"Chính là nhiều năm đã qua, nơi này không có thời gian, chỉ phân biệt ban ngày và ban đêm, những năm gần đây, từng có mấy vị pháp sư bị Tử Nguyệt hút vào đây, cũng giống như ngươi, đều là hồn phách, nhưng mà ở trong không gian này, cũng trở thành thật thể, cũng bị cương thi công kích, một khi tử vong, thì sẽ hồn phi phách tan, rốt cuộc không trở về được.

Đương nhiên là dù không có bị hồn phi phách tán, thì cũng rất khó quay về."

Nói đến đây, trong mắt cô gái lộ ra chút cô đơn, hỏi Diệp Thiếu Dương: "Ngươi cũng giống như ta, sau khi bị giết, hồn phách bị hút đến nơi này sao?"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Ta không có chết, thân thể của ta vẫn nguyên vẹn, ta tới đây là để cứu người."

Cô gái sửng sốt, nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi là Diệp Thiếu Dương?"

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, nhìn nàng chằm chằm, xác định là không có quen biết, vì thế nhíu mày hỏi: "Cô là ai, như thế nào lại biết ta?"

"Ngươi không quen ta, ta tới đây đã rất lâu rồi, ta cũng là một pháp sư, bởi vì điều tra phòng học 408, kết quả…… bị Tử Nguyệt giết chết, đưa đến nơi này. Một ngày trước, có một cô gái vào đây, tên là Vương Bình, nói là có khả năng một người pháp sư tên Diệp Thiếu Dương tới cứu cô ta, đó chính là ngươi à?"

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, "Chính là ta, cô ấy hiện ở đâu, thế nào rồi?"

"Cô ấy ở ngay phòng bên cạnh, nơi này buổi tối chúng ta không thể ra cửa, để tránh khí tức tiết ra ngoài, đưa cương thi tới đây, ngươi trước tiên cứ ở lại chỗ ta đã, sáng sớm mai ta mang ngươi đi gặp cô ấy."

Diệp Thiếu Dương đã bình tĩnh lại, rồi đột nhiên lại nói: "Không đúng, cô ấy rõ ràng vừa mới vào đây, cùng lắm…… không quá một hai giờ, như thế nào lại thành ngày hôm qua tới?"

Cô gái cười khổ nói: "Thời gian ở trong không gian này, không giống như thế giới hiện thực, mọi người căn cứ thời gian người mới tiến vào để suy tính, một canh giờ ở thế giới hiện thực, tương đương với một ngày ở nơi đây, cho nên ngươi nói bạn của ngươi mới vào một hai giờ, thì nơi này đã qua một ngày."

Diệp Thiếu Dương lập tức ngây người, nghẹn họng trân trối.

"Rất khó chấp nhận phải không?"

Cô gái nhìn hắn nói.

"Không sao"

Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, hỏi, "Cô tới đây bao lâu rồi?"

"Theo thời gian ở đây, cũng nửa năm, nếu tính theo thời gian biểu thế giới, khoảng chừng nửa tháng.

"Diệp Thiếu Dương lại lần nữa khiếp sợ, nửa tháng…. vỗ đùi rồi nói:"Chả trách ta thấy cô có chút quen mặt, thì ra ta đã nhìn thấy cô trên ảnh chụp, cô là……kêu là gì nhỉ? À, Dương Tư Linh?"

Cô gái cả kinh, bắt lấy tay hắn, nói: "Ngươi gặp qua sư huynh ta! Lý Hiếu Cường, huynh ấy thế nào?

"Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, quả nhiên là Dương Tư Linh, Lâm Du nói không sai, thì ra sau khi cô chết, hồn phách thật sự bị Tử Nguyệt dùng Quỷ hư hóa kính, hút tới nơi này, do đó lúc trước mình dùng Sưu hồn thuật cảm ứng không được hồn phách của nàng……. Nhìn ánh mắt nàng tràn đầy chờ mong, Diệp Thiếu Dương thật không muốn lừa gạt nàng, nhưng mà do dự một chút, vẫn là nói ra sự thật,"Xin lỗi, hắn…… đã chết, bời vì điều tra chuyện này, đã bị hại chết.

"Dương Tư Linh lập tức như bị hoá đá, ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương, một lúc lâu sau, mới oà lên khóc nức nở. Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng này của nàng, trong lòng cũng cảm thấy thương xót, trong lúc nhất thời lại không biết nên an ủi thế nào, đành phải im lặng đợi một hồi, quá nửa ngày, Dương Tư Linh mới ổn định lại một chút, hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói:"Ta đã nghĩ tới, huynh ấy không thể nào đấu lại Tử Nguyệt……"

Bất chợt ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, hỏi: "Hồn phách của huynh ấy thì sao?"

"Hắn…… bị ta đưa tới Địa phủ, đã đi vào Luân hồi ty, kiếp sau sẽ có phúc báo."

Diệp Thiếu Dương nhất thời xúc động, che giấu đi việc Lý Hiếu Cường đã bị hồn phi phách tán, trong lòng không khỏi có chút cảm giác tội lỗi, bất quá khi nhìn thấy trên mặt Dương Tư Linh hiện ra vẻ vui mừng, lại cảm thấy mình cũng không có làm sai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!