Chương 664: Quỷ ruồi phong mắt (3)

Hiện hồn phù, là thông qua linh lực của phù ấn, biểu hiện tình trạng của hồn phách lên trên linh phù, nếu có vấn đề, pháp sư liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.

Diệp Thiếu Dương quan sát bóng trắng trên linh phù, không bị hủy hồn, thứ tự hồn phách cũng hoàn toàn chính xác, lập tức trong lòng có phán đoán, chậm rãi mở ra thông thiên nhãn, nhìn về phía Đỗ Hổ, vẫn không thấy bất cứ cái gì dị thường, chỉ có hai khe mắt mơ hồ toát ra âm khí.

Tiến lên một bước, mở ra mí mắt Đỗ Hổ vẫn luôn nhắm chặt, vừa nhìn thấy, lập tức nhíu mày thật chặt, đầu quay sang một bên, hít một hơi thật sâu.

Tạ Vũ Tình kinh ngạc đi tới bên cạnh, hỏi: Làm sao vậy?

"Quỷ ruồi phong mắt, che giấu hồn phách, hèn gì thần trí của hắn không ổn, trở thành si ngốc."

Là có ý gì?

Diệp Thiếu Dương không trả lời nàng, mà lấy notebook ra, viết xuống mấy chữ, giao cho Kỳ Thần, nói: Nghĩ cách kiếm ra.

Kỳ Thần nhận lấy tờ giấy, nhìn qua một lần, nhăn mặt lại, quay ra hỏi Diệp Thiếu Dương:

"Diệp đại ca, dầu mè, nhọ nồi đều không thành vấn đề, nhưng cái gì mà nước trong người đồng tử…… là cái gì hả?"

"Chính là nước tiểu bé trai đó."

Nói xong, lại bổ sung một câu,

"Cũng không nhất định phải là bé trai, chỉ cần là của nam nhân chưa bị thất thân là được, ngươi có phải là đã?"

Ta……

Kỳ Thần đỏ bừng mặt, gật gật đầu.

Tạ Vũ Tình bật cười.

Diệp Thiếu Dương nói:

"Thế thì không được, mau đi chuẩn bị đi."

Mấy thứ này đều không khó thu thập, chưa đầy hai mươi phút, Kỳ Thần đã quay lại, giao tất cả cho Diệp Thiếu Dương.

Nước tiểu đồng tử được đựng trong một chai nước khoáng.

"Đây là nước tiểu của ai?"

Diệp Thiếu Dương đưa tay nhận lấy, hỏi.

"Không phải của ta, ta ra ngoài đó tìm một bé trai……"

Kỳ Thần gãi đầu nói.

Diệp Thiếu Dương lấy từ ba lô ra một cái chén tráng men, đổ nước tiểu đồng tử vào trong, sau đó cho nhọ nồi cùng mấy nguyên liệu khác vào trộn đều, vẽ một đạo phù, đốt thành tro, để vào trong chén, dùng một tấm vải đỏ che lại miệng chén.

Kế tiếp, đặt trên mặt đất ba cọc tiền đồng, đỡ trụ đáy chén, châm một ngọn nến đặt phía dưới, liên tục khuấy, nước tiểu đồng tử sau khi được đun sôi, liền bốc ra mùi, bay lên làm cho người ta đôi mắt sinh đau, Tạ Vũ Tình cùng Kỳ Thần mở cửa sổ ra, làm không khí lưu thông.

Đỗ Nghĩa không biết trong hồ lô của Diệp Thiếu Dương muốn làm gì, nhưng thấy hắn đã tiến hành được một nửa, cũng muốn biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, vì thế đỡ cha mình đến gần đó ngồi chờ.

Hỗn hợp nước tiểu bốc hơi lên thành một lớp sương mù, từ khe hở của tấm vải đỏ thoát ra ngoài, chờ đến khi không còn hơi nước bốc lên, vải đỏ cũng bị biến thành màu tương, Diệp Thiếu Dương thổi tắt ngọn nến, cầm tấm vải đỏ lên, mọi người lập tức thò đầu vào nhìn, chỉ thấy chén đế một đoàn màu đen hồ trạng, mặt trên còn có một ít cặn màu trắng, nhìn qua trông rất kinh tởm.

Diệp Thiếu Dương cầm chén giao cho Kỳ Thần.

Kỳ Thần thuận miệng hỏi:

"Cứ trực tiếp cho ông ta ăn sao, hay phải thêm nước gì đó?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!