Ánh sáng đèn pin chiếu qua phương hướng kia, là một cái cửa gỗ, Diệp Thiếu Dương đưa mắt ra hiệu cho Tạ Vũ Tình, nói: Cẩn thận một chút!
Chậm rãi đi đến trước cửa, vươn tay đẩy ra một chút, cửa đã bị khóa lại.
"Loại cửa này, một đá là có thể đá văng ra."
Tạ Vũ Tình nói.
"Đá văng khoá cửa thì dễ, bên trong tám phần là có cương thi, vạn nhất Bạch Mao cương thi kia tiến lại đây, trước sau liền bị giáp công, tương đối phiền toái."
"Bạch Mao cương thi, không ở trong phòng sao?"
Tạ Vũ Tình ngẩn ra một chút, buồn bực nói.
"Cửa này đã bị khoá, cương thi lại không thể xuyên tường, cũng không biết mở cửa, đương nhiên là nó ở bên ngoài."
Diệp Thiếu Dương có chút do dự, nếu đã nghe thấy phía sau cửa có thanh âm, không thể không vào trong điều tra, nhưng cũng phải đề phòng Bạch Mao cương thi đánh lén tù sau lưng, nghĩ một lát, vẫn là nên bày trận để cho an toàn.
Trước là rút ra âm dương bàn, ở xung quang mà khẩy tính toán một chút i, phát hiện vị trí mình đang đứng, vừa đúng là vị trí Bạch hổ của toàn bộ lầu một, vì thế lấy từ ba lô ra bảy cây nến, sau khi châm lửa, dựa theo vị trí khác nhau mà cắm xung quanh cánh cửa gỗ.
Tạ Vũ Tình đứng một bên nhìn, thuận miệng hỏi:
"Đây là Bắc đẩu thất tinh à?"
"Không phải, cái này kêu là Bạch hổ thất túc."
Diệp Thiếu Dương lấy ra ống mực, nhẹ nhàng quấn tơ hồng lên thân bảy ngọn nến đỏ, tơ hồng căng thẳng ra, nhưng do bốn phía đều chịu lực, nên một cây cũng không ngã.
"Bạch hổ thất túc bao gồm Khuê mộc lang, Lâu kim cẩu, Mão nhật kê…… Mão nhật kê này chính là Mão nhật tinh quân trong Tây Du Ký, giúp Đại thánh đối phó con rết tinh kia …..."
Sau khi bố trí xong trận pháp, Diệp Thiếu Dương đứng lên, thấy Tạ Vũ Tình đang lên đạn cho súng lục, liền nói:
"Dùng súng lục bắn cương thi, trong không gian này, không phải là một lựa chọn tốt."
"Cái này không phải súng thường, là súng chu sa lần trước Lãnh Ngọc đưa cho, gần đây ta đã tìm Lão Quách làm thêm rất nhiều viên đạn. Nghĩ hôm nay chắc sẽ dùng đến, nên mang theo."
Tạ Vũ Tình ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn một cái:
"Nói đến việc này, ta còn chưa có hỏi ngươi đâu, nghe nói lúc ngươi bắt quỷ dưới quê, Lãnh Ngọc cũng đi tới đó, sao ngươi không mang cô ấy tới đây, để giúp chúng ta lúc này."
"Cô ấy có việc, đi rồi."
Diệp Thiếu Dương trả lời.
"Uhm, ngươi bây giờ có thể tìm cô ấy tới hỗ trợ mà."
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng cười cười, nói:
"Cô thật sự mong Lãnh Ngọc tới sao?"
Tạ Vũ Tình ngẩn ra, hừ một tiếng, nói:
"Ta giả bộ đấy, vừa lòng chưa, mau mở cửa đi."
Có Bạch hổ thất túc trận bảo hộ, Diệp Thiếu Dương không lo lắng bị đoạn hậu nữa, một cước đá bật cửa gỗ, cửa vừa mở, một mùi formalin nồng nặc xông thẳng vào mặt, Tạ Vũ Tình lập tức dùng đèn pin chiếu vào.
Phía sau cánh cửa là một căn phòng trống trải, ở giữa có mấy bệ dài đúc bằng xi
-măng, bên cạnh đó còn kê mấy chiếc giường sắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!