Bất quá, đối với mấy loại tà vật có thực thể như cương thi, Diệp Thiếu Dương không sợ chút nào, hơn nữa khu nhà này lớn đến như vậy, trên cơ bản không có khả năng nào tồn tại cương thi quá lợi hại, bằng không tòa nhà này có thể phong bế nó được.
Hai người đi vòng quanh toà nhà một lượt, thấy cửa chính được khóa lại bởi một chiếc khoá lớn, Diệp Thiếu Dương đi tới kéo thử một chút, không mở được, vì thế ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu hai, nghiên cứu xem có cách nào khác đi vào hay không.
"Ổ khóa không bị rỉ sét, chứng tỏ gần đây có người đã mở khoá,"
Tạ Vũ Tình tiến lên kiểm tra khoá một chút, sau đó lấy di động ra, nói: "Ngươi không cần phải trèo lên trên, ta gọi điện cho Ngô Hải Binh, bảo hắn tới mở khóa."
Diệp Thiếu Dương vội vàng ngăn cản, nói: "Tên này quá gian xảo, rõ ràng hắn biết rất nhiều chuyện, nhưng lại không chịu nói cho chúng ta biết, chúng ta cứ tra ra một số manh mối trước, rồi mới đi tìm hắn."
Tạ Vũ Tình ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, chu chu môi, nói: "Vậy ngươi lên đó đi, ta ở lại đây canh chừng cho ngươi."
"Ta đi đánh cương thi, muốn cô canh chừng cái gì?"
Diệp Thiếu Dương trợn to hai mắt nhìn nàng, nói: "Cô cùng ta đi vào, giúp ta chiếu đèn, còn có thể chụp lại quá trình ta giết cương thi, mang về cho cho cấp trên của cô xem, chứng minh đây là một sự kiện thần quái, trong tương lai có cái mà giải thích, thứ hai là có thể đưa cho Ngô Hải Binh xem, coi như vả vào mặt hắn, làm hắn không có đường nào mà nói dối, có thế hắn mới có thể đem những gì hắn biết nói ra."
Tạ Vũ Tình nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Được rồi, ngươi suy tính rất chu toàn, chỉ là……"
Diệp Thiếu Dương chớp mắt, "Cô sợ hả?"
"Sợ cái gì, có ngươi ở đây thì sợ gì, chỉ là ta sợ trở thành người trói buộc ngươi."
"Lần này không giống nhau, cương thi có hình thể, chả sợ cả toà nhà đều là cương thi, chúng ta cứ yên lặng đi qua là được."
Tạ Vũ Tình gật đầu, "Vậy ngươi lên trước đi."
Diệp Thiếu Dương lấy Câu Hồn tác, quăng lên trên hàng lang lầu hai, quấn vào cột trụ cửa sổ lầu hai đã mở ra một cánh, kéo kéo thấy không có vấn đề gì, liền quay sang đưa tay cho Tạ Vũ Tình, nói "Lại đây."
Tạ Vũ Tình do dự mà đi qua, Diệp Thiếu Dương nắm chặt tay cô, sau đó chạy lấy đà, đạp lên trên bức tường, tay kia dùng sức kéo chặt Câu Hồn tác, trèo lên trên lầu, cái này không phải khinh công gì, chỉ là từ nhỏ đã rèn luyện thân thể, trông hắn dáng người tuy gầy nhưng lại cất dấu một nguồn năng lượng mạnh mẽ khác thường, vác thêm một người cũng không thành vấn đề.
Tạ Vũ Tình thuận thế ôm cổ hắn, vẻ mặt thật là thích, kết quả bùm một tiếng, do Diệp Thiếu Dương phán đoán không tốt, làm cho hai người không phải phi vào trong, mà là trực tiếp va vào cửa sổ, Diệp Thiếu Dương là người đầu tiên ngã xuống đất, sau đó Tạ Vũ Tình cũng rớt mạnh trên người hắn, Diệp Thiếu Dương gần như muốn hộc máu, rên hừ hừ nửa ngày mới hết, kết quả thấy Tạ Vũ Tình vẫn còn nằm trên ngực mình, đẩy nàng một phen.
Tạ Vũ Tình ấn vai hắn, ngồi dậy, cưỡi trên bụng hắn, hỏi: "Không có việc gì chứ?"
Diệp Thiếu Dương nghỉ thêm một lát, mới phục hồi cảm giác, phẫn nộ nói: "Thử mà đổi người bị đè coi, có việc gì hay không.
Xuống nhanh đi, tư thế này mà bị người khác nhìn thấy…… thì ra cái gì đây"
Tạ Vũ Tình cười hì hì, nói: "Ai mà nhìn, nơi này ngoại trừ mấy con cương thi, đoán chừng chẳng có ai nhìn thấy."
Vừa dứt lời, cách đó không xa đột nhiên vang lên một chuỗi âm thanh "Lộc cộc"
, giống như có người đi chân trần trên mặt đất, trong không gian tĩnh lặng trước mắt này lại càng rõ ràng, hai người sợ hãi cả kinh, vội vàng đứng dậy, Diệp Thiếu Dương lấy đèn pin từ ba lô ra, đưa cho Tạ Vũ Tình.
Đèn pin bật lên, Tạ Vũ Tình vội vàng chiếu về hướng thanh âm truyền đến, đó là hành lang bên ngoài cửa, thanh âm cũng đã biến mất.
Diệp Thiếu Dương quay lại phía trước cửa sổ, tháo Câu Hồn tác tháo xuống, cầm trong tay, đến bên cạnh Tạ Vũ Tình, bảo cô theo sát mình, sau đó đi ra ngoài cửa.
Tạ Vũ Tình dùng đèn pin chiếu quanh bốn phía, phát hiện đây là một gian phòng nhỏ, bên trong bày lộn xộn rất nhiều linh kiện máy tính, thiết bị chiếu phim linh tinh, giống như là một kho hàng nhỏ.
"Cảm giác giống như là đang quay về ký túc xá số 4."
Tạ Vũ Tình lẩm bẩm nói.
"Chuyện này so với ký túc xá số 4 còn phức tạp hơn nhiều."
Diệp Thiếu Dương đi phía trước nói, "Ký túc xá số 4 toàn bộ là của Phùng Tâm Vũ, còn nơi này, chỉ là một bộ phận trong chuỗi sự kiện mà thôi."
Ra khỏi phòng, phía trước là một lối đi nhỏ, đi thông sang hai bên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!