Chương 61: Nhất niệm thành ma 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Thiếu Dương thử cảm thụ khí tà linh trên người y, rốt cuộc thất bại.

"Đừng phí sức, ở trong mộng, ngươi chẳng có chút pháp lực nào!". Bạch y nhân nhàn nhạt nói.

"Ta muốn tỉnh lúc nào mà chả được, lần này ngươi đừng hòng chạy thoát!". Diệp Thiếu Dương mỉm cười khiêu khích, chuẩn bị cắn đầu lưỡi, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ngay dưới gối, mặc kệ y có tu vi thâm sâu bao nhiêu, ta cũng đố y giữ lại được.

Bạch y nhân nói:

"Hay là ngươi ở lại xem thảm kịch năm đó chút đi, cũng miễn cho ta một chuyến uổng công, phụ Nhuế tiểu thư nhờ vả, còn muốn đấu pháp, chờ sau khi ra ngoài.".

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra:

"Nhuế Lãnh Ngọc? Các ngươi có quan hệ như thế nào?"

"Không có quan hệ gì cả, đừng căng thẳng!". Bạch y nhân cười cười:

"Ngươi bây giờ cái gì cũng muốn hỏi, thế nhưng ta tiêu tốn rất nhiều tu vi xây dựng mộng cảnh, không phải là để nói chuyện phiếm với ngươi, tiếp theo ngươi sẽ nhìn thấy tình cảnh năm đó tái hiện lại một cách chân thực, để cho ngươi biết, vì sao Phùng Tâm Vũ biến thành ma.".

Bạch y nhân chỉ về hướng bên cạnh, một đôi nam nữ từ đầu bên kia sóng vai nhau đi tới.

Nam mặc âu phục màu trắng, tóc chẻ ngôi ba bảy cực kỳ thịnh hành thời đó, trông rất nho nhã tuấn tú, nữ thì... Diệp Thiếu Dương bỗng cả kinh:

"Đây không phải là Phùng Tâm Vũ sao?"

Hai người vừa đi vừa trò chuyện với nhau, Phùng Tâm Vũ có chút khẩn trương. Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Phùng Tâm Vũ, lắc đầu, Phùng Tâm Vũ lúc này thanh khiết động lòng người, trong sáng y như nữ sinh, khó có thể tưởng tượng được tương lai nàng sẽ trở thành một quỷ thi vạn người kinh sợ.

Bước đến gần hai người, những lời đối thoại của bọn họ truyền vào tai Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã:

"Đông Dã, em không muốn làm việc ở đây, mặc dù bọn Nhật Bản ngu ngốc, thế nhưng anh cũng biết, bọn chúng vốn là kẻ xâm lược, nghĩ đến phải phục vụ cho bọn chúng, em thật sự..."

Anh hiểu rồi!. Người được gọi là Đông Dã vỗ vỗ vai nàng, dẫn dắt từng bước: "Kỳ thực bọn họ cũng không muốn làm kẻ xâm lược, có điều bọn họ là binh sĩ, không thể bất tuân quân lệnh, trong mắt thầy thuốc chúng ta, chỉ có người bệnh, không có địch nhân, ở đây thật sự thiếu bác sĩ biết tiếng Nhật, không thể nói chuyện với bệnh nhân.

Xem như em giúp anh nhé, có được không? Đại tá đã ra lệnh cho anh, hôm nay nhất định phải mang đến cho gã một bác sĩ tốt...

". Đông Dã ôm Phùng Tâm Vũ, cùng nhau bước đi."Tên mặt trắng này, con mẹ nó, lão tử thật muốn đấm cho hắn một cái!

". Tiểu Mã nhìn theo bóng lưng của hắn, căm giận mắng. Đi tới cuối hành lang, Đông Dã nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền tới một giọng nam trung niên:"Vào đi!"

Đông Dã đẩy cửa, kéo Phùng Tâm Vũ vào phòng.

Diệp Thiếu Dương đuổi theo phía sau, cũng đẩy cửa bước vào, liếc mắt liền thấy phía đối diện có treo một lá cờ hình thuốc cao (1), phía dưới là bản đồ Trung Quốc, một sĩ quan Nhật Bản béo lùn đang nằm dài trên bàn viết viết gì đó.

(1) Cờ hình thuốc cao:

Ý chỉ quốc kỳ của Nhật Bản giống miếng cao dán. Sử Trung Quốc kể rằng: Giám Chân đại sư thời Đường có lần sang Nhật Bản đã dẫn theo một vị thái y giỏi về cao dán.

Khi ấy bên Nhật đang phổ biến một chứng bệnh lạ, người nhiễm bệnh tứ chi co quắp khó hiểu, sau đó ngã xuống đất, hai mắt trợn lên, miệng sùi bọt mép, chỉ vài hôm là đột tử. Thầy thuốc khắp Nhật Bản thúc thủ vô sách, vì vậy rất nhiều người chết.

Vị thái y này đến Nhật Bản đã dùng thuốc cao gia truyền của mình trị khỏi bệnh cho người Nhật, được Nhật Hoàng khen tặng, giữ lại, tặng một tấm biển trắng hình cao dán tròn màu đen cho ông.

Ông dùng thuốc cao của mình chữa được rất nhiều bệnh khác như nhức đầu chóng mặt, tiêu chảy, trúng gió cho người Nhật… Người Nhật nhớ ơn ông, treo nhiều lá cờ hình cao dán trong nhà, nhìn thấy sẽ an tâm như nhìn thấy Chữ Thập Đỏ ngày nay, sau đó đề cử làm quốc kỳ, sơn lại vòng tròn màu đen thành màu đỏ, đồng thời nói là vầng thái dương của họ.

"Đại tá, vị này là bằng hữu của tôi, tên là Phùng Tâm Vũ.". Đông Dã cung kính giới thiệu:

"Nàng là người nước Hoa, du học ở Nhật Bản, là bạn học của tôi, y thuật giỏi, nói tiếng Nhật rất tốt!".

Đại tá ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt thoáng cái đã bị Phùng Tâm Vũ hấp dẫn, nhếch miệng cười, một tia dâm tà từ trong mắt gã chợt lóe, rất nhiệt tình trò chuyện với Phùng Tâm Vũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!