"Cái này…… Lúc trước ngươi có nói, đem ngươi trói tay lại mà……"
"Ách, cô định trói thật à?"
Tống Ngọc Đình do dự nói: "Vốn dĩ không trói cũng được, nhưng chính ngươi đã đề nghị, giờ lại không thực hiện lời mình nói, ta thấy càng thêm không yên tâm."
"Được rồi, vậy thì cứ trói đi."
Diệp Thiếu Dương đưa hai tay về phía sau, tùy cho cô nàng trói, nghĩ thầm thật đúng là sai lầm, Tống Ngọc Đình đầu to óc thì nhỏ, suy nghĩ chút sẽ phát hiện: Nếu mình thực sự là người xấu, đã vào được trong nhà, thì phải lập tức ra tay làm chuyện xấu là được, vì sao phải đứng yên cho nàng trói tay? Cảm thấy dây thừng càng trói càng chặt, Diệp Thiếu Dương không yên tâm dặn dò: "Cô nên thắt cái nút thòng lọng, bằng không vạn nhất đến lúc đó không cởi ra được, sẽ phiền phức lắm đó."
"Yên tâm đi."
Sau khi Tống Ngọc Đình đem hắn cột chặt lại, lúc này mới về phòng ngủ của mình, ngồi xuống trên giường.
Dù sao cũng là phòng thuê để ở, chẳng có vật dụng gì nhiều, trang trí cũng rất đơn giản, Diệp Thiếu Dương chỉ cảm thấy: khắp nơi đều là quần áo cùng với đồ trang điểm.
"Đúng rồi, cô dẫn ta đi nhìn qua phòng nàng ta nhìn xem một lần?"
Tống Ngọc Đình suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôi đừng đi, ngươi đã bị cột chặt, qua đo cũng không tiện, chúng ta cứ chờ ở đây đi."
Nói xong nhìn hắn cười cười, "Cô ấy không về sớm như vậy đâu, ta đi tắm rửa, cứ thành thật mà đợi đi."
Tống Ngọc Đình mở TV lên, tìm phim truyền hình cho hắn xem, sau đó đi tắm.
Diệp Thiếu Dương hai tay bị trói, cả người không được tự nhiên, làm gì có tâm tình xem TV, ngồi trên giường đợi một hồi, Tống Ngọc Đình tắm xong bước ra, đã thay một bộ áo ngủ.
Chỉ có điều áo ngủ bó sát người, hơn nữa lại hơi mỏng, dáng người Tống Ngọc Đình tuy không phải là tuyệt phẩm, nhưng cũng không kém chút nào, sau khi đi vào phòng, Diệp Thiếu Dương không tự chủ được mà đưa hai mắt quét như ra đa, Tống Ngọc Đình lập tức liếc xéo hắn một cái, "Ngươi còn không chịu nhận mình là sắc lang à!!"
Diệp Thiếu Dương vô ngữ.
Tống Ngọc Đình nhanh chóng tắt đèn, trèo lên giường ngồi, có chút khẩn trương, hướng Diệp Thiếu Dương hỏi mấy vấn đề tri thức có liên quan đến phương diện yêu quái..
Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói cho có lệ, cứ ngây người được khoảng một giờ, ngoài cửa đột nhiên có tiếng động: Có người ở dùng chìa khóa mở cửa.
"A, cô ấy đã về!"
Tống Ngọc Đình hai tay che miệng, khẩn trương nói.
"Bình tĩnh một chút, không phải sợ!"
Diệp Thiếu Dương bảo Tống Ngọc Đình đem đèn trong phòng tắt hết, sau đó đem cửa phòng chỉ khép hờ, góc độ vừa đủ để nhìn thấy con cá đang bị treo trên cửa sổ phòng khách, ngoài cửa sổ có ánh trăng chiếu vào, có thể miễn cưỡng nhìn thấy đồ vật.
Cửa bị mở ra, một nữ sinh vóc dáng cao ráo đi vào, mặc áo sơmi dài tay với quần dài, nhìn qua không có vấn đề gì, nhưng lại cúi đầu, chân bước lảo đảo, nhìn qua giống như uống say.
Cô ta vừa vào cửa, Diệp Thiếu Dương lập tức cảm nhận được mùi thi khí xông vào mũi, nhưng trong đó lại mang theo một hương vị quái dị Diệp Thiếu Dương mang theo nghi hoặc, mà nhìn Lưu Hồng Diễm đi tới trước phòng ngủ của cô ta, định đẩy cửa đi vào, đột nhiên giống như ngửi thấy mùi gì đó, khịt khịt cái mũi, miệng mở to ra, đưa tay lau đi nước dãi đang chảy, sau đó vội vàng lao đến bên cửa sổ, bắt lấy con cá sống kia, đưa lên mũi, mà rất là thưởng thức mùi vị của nó, sau đó trực tiếp nhét đầu cá vào trong miệng, miệng mở to mà cắn nuốt.
Tống Ngọc Đình hai tay bịt kín miệng, nhìn Lưu Hồng Diễm tươi sống mà cắn xé con cá, lập tức cảm giác buồn nôn dâng lên cổ họng, máu cả bắn ra xung quanh, Lưu Hồng Diễm gặm đến máu me đầy miệng, trên mặt lộ biểu tình giống như là đang hưởng thụ mỹ vị.
Tống Ngọc Đình không dám nhìn nhiều, chỉ cần nghe âm thanh Lưu Hồng Diễm cắn rồi nhai xương cốt con cá, cũng sợ tới mức sắp ngất xỉu, tiếng hít thở trở nên dồn dập cùng nặng nề hơn.
Thanh âm không có lớn, nhưng vì giữa đêm hôm khuya khoắc, mà đang ở trong nhà lại đóng kín, nên có thể nghe được rõ ràng.
Quả nhiên, Lưu Hồng Diễm đang ăn cá đột nhiên cứng đờ người, chậm rãi ngẩng đầu, hai tròng mắt đỏ như máu nhìn về phía phòng Tống Ngọc Đình, trên mặt toàn là máu tươi, chảy theo cằm mà nhỏ xuống mặt đất.
"Ngọc Đình……"
Cô ta đột nhiên phát ra tiếng gọi trầm thấp.
Tống Ngọc Đình sợ tới mức hai tay che miệng, lảo đảo lui về phía sau, càng làm cho Lưu Hồng Diễm nghe được, lại kêu một tiếng: "Ngọc Đình!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!