Diệp Thiếu Dương cuộn linh phù thành hình dạng bấc đèn, một đầu nhúng vào dầu sáp để dẫn nhiên liệu, miễn sao khi mọi người chưa thổi xong, linh phù liền cháy hết....
sau khi chuẩn bị kỹ càng, đưa cho Tiểu Mã.
Tiểu Mã nhận lấy, đưa lên bên miệng, thổi một hơi, trên linh phù loé lên một điểm màu đỏ hồng, giống như bắt lửa, rồi bùng lên một ngọn lửa màu lam.
"Hắc hắc, đã nói ta không có gì mà,"
Tiểu Mã nhảy dựng lên, "Ta không bị làm sao, đúng không?"
"Không có việc gì, người tiếp theo."
"Ta đến đây.
"Diệp Tiểu Manh nói xong, đón lấy tấm linh phù, linh phù đến tay nàng, ngọn lửa lập tức tắt, sau đó Diệp Tiểu Manh ghé miệng nhẹ nhàng thổi một hơi, linh phù lần thứ hai sáng lên. Diệp Tiểu Manh nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười, đem linh phù giao cho phụ thân mình, nhìn ông ta với tâm trạng chờ mong. Trong góc phòng, Nhuế Lãnh Ngọc lập tức chuyển hướng mũi súng từ Diệp Tiểu Manh sang ngay Diệp bá."Áp lực thật lớn.
"Diệp bá nhìn họng súng đen ngòm, cười cười, sau đó thổi một hơi, linh phù cũng sáng. Sau đó đến lượt Vương Thanh Phong. Vương Thanh Phong cười nói:"Ta cũng phải thử sao?"
"Xin lỗi, hôm đó ông cũng có mặt,"
Diệp Thiếu Dương nói, "Vẫn là để loại trừ hoài nghi, vẫn là nên thử một chút."
"Được rồi, cứ tuân theo quy tắc."
Vương đại thiện nhân hai tay đưa linh phù lại gần, thổi một hơi, linh phù cũng sáng.
Chỉ còn lại Tưởng Kiến Hoa.
Ánh mắt mọi người đều dồn vào hắn, vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn.
Rốt cuộc, căn cứ theo phân tích của Diệp Thiếu Dương, tại đây chắc chắn có một người là Tà Thần, nếu mấy người trước đều không phải, Tưởng Kiến Hoa đương nhiên là người đáng nghi ngờ nhất.
Hắn cũng không từ chối, nhận lấy linh phù từ tay Vương đại thiện nhân, đưa lên miệng thổi một hơi, linh phù…… cũng sáng lên.
Sao lại có thể…… như vậy?
Diệp Thiếu Dương ngây ra nhìn mấy người, chẳng lẽ, suy nghĩ mình đã sai rồi? "Ha ha, Tiểu Diệp Tử, ngươi suy luận sai rồi, ở đây làm gì có Tà Thần."
Tiểu Mã thả lỏng, vỗ vỗ ngực, "Vừa nãy thật khẩn trương chết ta, vạn nhất Tà Thần lẫn trong mấy người chúng ta, mọi người thân như vậy, làm sao có thể xuống tay."
Diệp Tiểu Manh nhíu mày nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Nhưng là, phân tích của Thiếu Dương ca rất hợp lý mà."
"Phân tích hợp lý, cũng chưa chắc đã là sự thật, có rất nhiều chuyện, có thể tồn tại một cách ngẫu nhiên."
Tưởng Kiến Hoa nói, "Ta là làm trinh sát hình sự lâu nay, loại tình huống này đã gặp rất nhiều."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: "Đúng vậy, bất cứ việc gì cũng đều có ngoại lệ, xem ra là ta đã trách oan mọi người, thực xin lỗi các vị."
"Không có chuyện gì."
Vương Thanh Phong xua xua tay, cười nói, "Như vậy càng tốt, chúng ta càng có thể đồng lòng hơn, sau này không ai nghi ngờ ai nữa là tốt rồi... lại đây.. lại đây.... ngồi xuống ăn cơm."
Sau khi ngồi xuống, Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi ra mấy đồng tiền Ngũ Đế, dùng tơ hồng xâu qua mắt tiền, rồi buộc chặt lại, trong chốc lát đã làm xong mấy cái, đưa cho từng người, nói: "Vì để trong tương lai Tà Thần không thể hóa thân trà trộn vào chúng ta, đề nghị mọi người luôn mang cái này trên người, trong tiền Ngũ Đế ta có lưu lại ấn ký, không thể nào làm giả được, lỡ như có tình huống gì, chỉ cần nhìn cái này, ta sẽ lập tức biết được các người có phải là người một nhà hay không."
"Thứ này thật tốt!
"Tiểu Mã lấy một cái đeo ngay lên cổ. Cha con Diệp Tiểu Manh cũng lập tức lấy đeo. Diệp Thiếu Dương thấy Vương Thanh Phong có chút chần chừ, biết hắn kẻ đại gia, không quen đeo mấy thứ này, cười nói:"Vương lão bản yên tâm, thứ này tuy không phải bảo bối gì, nhưng cũng được coi là một pháp khí trừ tà, so với mặt trang sức đã khai quang, còn có hiệu quả hơn nhiều, ông mang theo chỉ có tốt chứ không gây hại.
"Vương Thanh Phong vừa nghe hắn nói như vậy, liền lấy một cái đeo lên cổ. Tưởng Kiến Hoa cũng lấy một cái. Thiếu Dương ném một cái cho Lão Quách,"Huynh có pháp lực thấp, dễ bị nhập thân, đeo lên đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!