Tiểu Mã nghe xong những lời này, trợn mắt há mồm, ngẩn ngơ ra một lúc nói:
"Ngươi còn chưa nói tới Địa Tạng Vương Bồ Tát, lẽ ra phải làm quan lớn nhất Âm Phủ chứ?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Đó là truyền sai, Địa Tạng Vương Bồ Tát đến từ Phật môn, tự nguyện xuống dưới Âm phủ, chỉ vì muốn siêu độ đám cô hồn dã quỷ, giúp chúng đi luân hồi, đôi khi cũng đi khắp Địa ngục giảng kinh, phàm là quỷ hồn có thể ngộ đạo, cũng đều có thể kết thúc hình phạt, tiến vào lục đạo luân hồi.
Trừ chuyện này, lão nhân gia không làm gì hết, lại nói tiếp…… ông ta giống như đặc phái viên của Phật giáo, đến Âm phủ chỉ để siêu độ vong hồn, những chuyện khác thì mặc kệ.
Bất quá, Địa Tạng Vương Bồ Tát phật hiệu thông thiên, rất có mặt mũi ở Địa ngục, nếu ông ta cầu xin vì quỷ hồn nào đó, Tam Vương, Nhất Phán cũng đều nể tình.
Ngươi có thể coi ông ta là lão đại giống như Phong Đô Đại Đế, chỉ là mặc kệ mọi chuyện mà thôi.Khủng bố như vậy……
"Tiểu Mã hít sâu một hơi,"Thật không nghĩ tới, Âm ty có cơ cấu phức tạp, khổng lồ như vậy……Còn phức tạp hơn nhiều hơn ngươi nghĩ nhiều, Âm Ty tổng cộng có bảy mươi hai ty, cái ta vừa nói chỉ là một trong số nha môn chủ yếu, còn có rất nhiều, ví dụ như:
Thần Hành Ty, Tốc Báo Ty ….....
Chức quan của các Ty, cũng giống như trên nhân gian.
Ngươi cũng không cần biết kỹ như vậy làm gì."
Tiểu Mã hài lòng mà cười rộ lên, bất kể thế nào, thì mình và Diệp Thiếu Dương cũng đã cùng nhau xông vào Luân Hồi ty, còn đánh một trận với nhị Pháp Vương, đến cầu Nại Hà cùng Vong Xuyên hà cũng đã kiến thức qua, trong lòng cảm thấy thật là kích thích cùng thỏa mãn.
Lúc này ba người đã tiếp cận lối ra thông đạo, một đạo bạch quang mãnh liệt từ bên ngoài bắn vào.
"Ta ra ngoài trước, các ngươi cũng nhanh lên, đừng chậm trễ."
Diệp Thiếu Dương nói xong, liền đi ra ngoài, ngay lập tức bị bạch quang bắn vào người không mở mắt ra được, cảm cả thấy trời đất quay cuồng, một lát sau, hồn thân vốn uyển chuyển nhẹ nhàng bỗng cảm thấy một tia cảm giác trầm trọng, Diệp Thiếu Dương chậm rãi mở to mắt.
Diệp Tiểu Manh đang nắm tay mình, ngồi đối diện với mình, khẩn trương lo lắng nhìn chính mình.
Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, đi bộ ở Âm ty một vòng lớn, rốt cuộc…… cũng đã trở lại.
"Uy, mỹ nữ, ngươi là ai?"
Qua Qua cũng theo trở lại nhân gian, xuất hiện rồi ngồi trên vai Diệp Thiếu Dương, nhìn về bên trái rồi nói.
Diệp Thiếu Dương theo ánh mắt của nó, quay đầu lại nhìn, lập tức thấy được một mỹ nữ tóc dài, quỳ một gối ngồi trước đống hoàng phiếu, lẳng lặng nhìn mình.
Trong lòng chấn động, vài giây sau, Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt mỉm cười: Cô đã đến rồi à.
Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, không có lên tiếng.
Diệp Thiếu Dương ngửi được một luồng quỷ khí nhàn nhạt, quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện trên mặt đất khắp nơi đều là quỷ huyết còn chưa có tan hết, lập tức nghĩ đến nơi này mới xảy ra một cuộc chiến đấu khốc liệt, ngẩng đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc cười nói:
"Thật là ngượng ngùng, gần đây lại khiến nàng ra tay tay cứu giúp, cảm ơn."
Đừng cảm ơn ta.
Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Manh, lạnh lùng nói,
"Là nàng ấy xả thân cứu ngươi, ta chỉ là kịp thời bổ xung một phát đạn mà thôi."
Diệp Thiếu Dương đưa tay nhéo mũi Diệp Tiểu Manh một cái,
"Cảm ơn Manh muội tử."
Diệp Tiểu Manh cong môi cười,
"Ta là muội muội của huynh, là chuyện nên làm. Huynh đi xuống dưới không có việc gì chứ, thế nào rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!