Bốn con quỷ sai còn đang khiếp sợ, Diệp Thiếu Dương không chút do dự nào vung lên Câu Hồn tác….
Hắn lúc này tuy là quỷ thân, nhưng là một loại Âm chi thân, là một hình thái đặc thù, không giống với người sau khi chết, một thân pháp lực vẫn còn nguyên vẹn, cũng mang theo pháp khí, ở nơi này mà xuất thủ cũng không có trở ngại nào, lấy một đánh bốn, đánh qua vài hiệp, thì bốn tên quỷ sai đều bị đánh bay ra ngoài, nhưng cũng không có bị thương gì.
Bốn tên thấy không phải là đối thủ của người ta, cũng không có ngốc mà đi lên, liền không tử thủ ở Luân Hồi Ty nữa, mà bay ra phía ngoài, nói xuống một câu tức giận đến cực điểm:
"Diệp Thiếu Dương ngươi gan lắm, chúng ta liền đi tìm Chuyển Luân Vương, tới bắt lấy âm hồn của ngươi, đến lúc đó đừng có mà ở trong tay chúng ta!"
Diệp Thiếu Dương thở dài, quay đầu nói với hai người Tiểu Mã
"Nếu tự tiện mà xông vào Luân Hồi ty, sẽ dính nghiệp chướng nặng nề, nhưng ta là cần phải đi, các ngươi không thể đi vào được, thì ở lại nơi này chờ, nếu lỡ như không được …. thì tự mình trở về."
Nói xong không chút do dự nà mà đi qua cửa đình viện, sau khi đi vào, trước mắt nhoáng lên, cảnh sắc lập tức biến hóa, trước mắt xuất hiện một khung cảnh trống trải.
Ở giữa đang có hai nhóm đang ở đó mà đánh nhau, quỷ khí cùng yêu khí thi nhau tung ra, bày ra đủ loại ánh sáng bất đồng, hơn nữa cũng không ngừng có quỷ yêu cùng chết đi, tinh phách bay tứ phía, quỷ huyết bắn khắp nơi, nhìn tràng cảnh thật là huyết tinh đáng sợ.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận mà nhìn phân biệt hai nhóm, phát hiện một nhóm là quỷ sai ngực có đeo hồng bài phát ra hồng quang, dẫn đầu là một người đang mặc giáp trụ màu đen, đầu đội pháp quan tướng quân, nhận ra là Tam Pháp Vương của Luân Hồi ty, Luân hồi ty có tổng cộng ba vị Pháp Vương, theo màu sắc hồng hoàng lam ba màu sắc, trên pháp quan ở đỉnh đầu mà phân biệt, tên trước mắt này có pháp quan màu lam, là tên tam Pháp Vương có pháp lực kém cỏi nhất, không nói đến địa vị Âm thần, thì thực lực so với một con quỷ thủ ngàn năm cũng không mạnh hơn chút nào.
Đang đánh nhau với hắn là, một người mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây đen cùng với mang giày da, là Diệp Tiểu Thước, hắn còn không có hiện ra chân thân, chứng minh còn chưa có xuất ra toàn lực.
Ở phía sau bọn họ có một con đường mọc đầy cỏ dẫn hồn, nơi đó không ngừng có tinh phách bay ra, xem ra cũng là nơi đang có đánh nhau.
Phụ thân ….
chắc là đang ở bên kia.
Diệp Thiếu Dương không chút do dự nào rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đang muốn tiến lên, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau đập lên vai hắn, quay đầu lại nhìn thì ra là Tiểu Mã, Qua Qua cũng ở bên người hắn, hai người đều mang theo nụ cười.
Diệp Thiếu Dương cả kinh thất sắc
"Các ngươi, các ngươi sao lại đến nơi này, thừa dịp không có người thấy, mau đi ra ngoài!"
nói xong đem hai người bọn họ đẩy ra ngoài.
"Uy uy, đã tiến vào rồi, ngươi làm gì thế!"
Tiểu Mã đứng im không nhúc nhích, với thân thể của hắn, Diệp Thiếu Dương đẩy cũng không có xê dịch chút nào.
"Ta không phải nói với các ngươi rồi à, nơi này tuyệt đối không được tiến vào!"
Diệp Thiếu Dương lớn tiếng mắng.
Tiểu Mã bất mãn la lên
"Cũng không phải là vạn kiếp bất phục, hay hồn phi phách tán gì đó, ngươi còn tiến vào được, ta thì sợ cái gì!"
"Ta là vì cứu cha của ta, chết cũng không có tiếc, nhưng các ngươi không cần thiết phải đi vào cùng."
Tiểu Mã nhún vai
"Ta cũng là vì giúp huynh đệ của mình, nếu có chết …. cũng không có chút tiếc nuối."
"Ta cũng là vì lão đại"
Qua Qua thè lưỡi nói
"Chỉ là hồn phi phách tán mà thôi, còn chưa có dọa được ta đâu."
Tiểu Mã nói
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!