Chương 524: Ngũ canh đoạn hồn khúc (2)

Tiểu Mã cùng Diệp Tiểu Manh hai người tinh thần rơi vào trong hoảng hốt, trên mặt mang theo vẻ bi thương, không biết là đã bị tiếng hát mê hoặc, tiến vào trong hồi ức của một đời khác.

"Thật là oan gia."

Diệp Thiếu Dương đi vào giữa hai người, đôi tay chia ra hai phía, che lại trên đỉnh đầu của hai người, đem cương khí phóng ra ngoài, tiến vào trong cơ thể bọn họ, thì mới phát hiện được trong cơ thể Diệp Tiểu Manh mấy đại kinh mạch đều đang bị oán khí ăn mòn, nguy hiểm trong sớm tối, còn Tiểu Mã trong nội khí hải thì có một cổ chi khí bất khuất ngoan cường chống cự lại oán khí.

Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi, nhưng cũng không có thời gian mà tìm hiểu, đem thần thức của mình dẫn vào trong cơ thể Diệp Tiểu Manh, xua đuổi oán khí, ngay lúc này thì thanh âm đó lại tiếp tục.

Diệp Thiếu Dương trong lòng lập tức hoảng sợ đến cực điểm: nữ quỷ này rốt cuộc có tu vi mạnh như thế nào, có thể tự mình hát đến canh bốn …..

như là có một đạo điện quang lướt qua đầu hắn, hay là, nữ quỷ này là Quỷ Mẫu!!! Tiếng hát lại bắt đầu, Diệp Thiếu Dương cũng không dám suy nghĩ nữa, niệm tĩnh tâm chú, dùng thần thức bảo vệ tâm mạch của Diệp Tiểu Manh, còn bản thân mình cũng không rảnh lo.

"Canh bốn càng vô vọng, Đường Thiên Nhai về mắc Vô Thường, trên cổng thành, đập tứ cổ, vật đổi sao dời.

Cân nhắc khởi, ngày đó, mãng ngọc hướng lên trời.

Hôm nay đừng Long Lâu, Từ phượng các, thê thê cô quán.

Thanh âm Kê Mao trong điếm, Nguyệt ảnh thảo kiều yên.

Đường dài chính là cũng đứt đoạn, vừa nhìn đã một hồi xa."

Diệp Thiếu Dương sắc mặt trắng bệch, theo tiếng hát không ngừng vang lên, mồ hôi không ngừng từ trên trán rơi xuống, nếu không phải vì bận tâm cho Diệp Tiểu Manh, lấy tự thân pháp lực của hắn, muốn tự bảo vệ mình tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng phần lớn uy lực thần uy của tĩnh tâm chú đều chia sẽ hết cho Diệp Tiểu Manh, Diệp Thiếu Dương toàn phải dùng một tàn niêm mà chống cự, dần dần có chút không chịu đựng được, thần thức bắt đầu theo tiếng hát mà bay bổng, phảng phất giống như là đã trở lại Diệp gia thôn, còn thấy được khi xưa được phụ thân bồng bế…… Đạo tâm của hắn rất kiên định, thần thức như bàn thạch, nhưng do hôm nay nghe được tin tức kim đồng ngọc nữ đi âm phủ tìm kiếm thân nhân của mình, đây là nhược điểm duy nhất của hắn, sau khi canh bốn được hát lên, tâm cảnh cũng không yên lên…..

Nữ quỷ hát lên canh năm từ lúc nào hắn cũng không có chú ý đến, ca từ như là đang than khóc, từng chữ từng chữ truyền vào trong tai: "Canh năm hoang vắng nhất, người quỷ không tương vọng ….

náo nhốn nháo, người thúc dục, thời tiết canh năm.

Chính trời đông giá rét, phong lạnh thấu xương, sương phất chinh y.

Người phương nào, hiệu ân cần, hàn ôn lẫn nhau.

Đi theo Hàn nguyệt ảnh, tựa như cũng là hoang vắng, giống như không bằng chết! Hết canh năm, thanh âm lúc cuối tiêu tan đoạn trường, luân hồi ba ngàn tràng, thuật không vào Ly Thương.

Thiên nhai một đường lục bình, sinh không yêu, chết không thù, thoáng như phù du, triều mới sinh, mộ đã chết, Hồng mộng một hồi cũng vô ích, tựa như cũng là hoang vắng, giống như không bằng chết….." Trong lúc đang còn trong đần độn, Diệp Thiếu Dương vẫn dựa theo một loại bản năng, vẫn luôn dùng thần thức bảo hộ Diệp Tiểu Manh, còn chính hắn thì lâm vào trong vô tận hư không, mơ hồ thấy được cha mẹ thân nhân bị lệ quỷ bắt lấy, lấy xích sắt trói thân thể, chịu khổ hình, rất là bi thương, chính mình chỉ là một sợi hồn phách, cách ở qua xa, không thể nào cứu được, loại thống khổ này giống như là bị phóng đại lên, Diệp Thiếu Dương cực kỳ bi thương, trong khi ca từ vẫn luôn quanh quẩn bên tai: tựa như cũng là hoang vắng, giống như không bằng chết! Thân là thiên sư, như ngay cả vong hồn của thân nhân mà cũng không thể nào bảo hộ được, làm gì còn mặt mũi mà ở trên nhân thế, chính thẹn với thân là thiên sư, thẹn vì làm người, chính là không bằng chết, vậy ….

chết đi.

Diệp Thiếu Dương nản lòng thoái chí, tron cực độ áy náy, giơ lên Thất tinh long tuyền kiếm đang cầm trong tay, hướng lên trên cổ mình mà tự sát…… "Lão đại không nên!"

một tiếng rống to, vang lên bên tai, giống như là giác ngộ.

Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, phát hiện mình đang cầm long tuyền kiếm gác lên cổ mình, thiếu chút nữa là kéo xuống, vội vàng buông bảo kiếm, hít sâu vào một hơi, bị mồ hôi lạnh thấu ướt hết cả quần áo trong đêm sương, cả người rùng mình lên vì lạnh, làm người càng thêm thanh tỉnh, rồi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn.

Oán khí đã tan hết, cũng không thấy bóng dáng của nữ quỷ đâu.

Đã ….

đi rồi? Không đánh tiếp mà đi? Diệp Thiếu Dương suy nghĩ rồi cũng hiểu được: Mình đang ở bên ngoài lưỡng giới sơn, nơi này không phải là ở trong phạm vi thế lực của Quỷ Mẫu, nó cũng không thể dùng công kích thực chất đối phó với chính mình, cho nên mới dùng ngũ canh đoạn hồn khúc, đem oán khí dung hợp vào trong tiếng hát, công kích thần thức của ba người bọn mình….

nó cũng đoán chắc là mình sẽ nhất định bảo hộ lấy hai người bọn họ, cho nên khi mình ở trong sơn cốc lâu như vậy mà không có ra tay, chính là chờ cơ hội lúc ba người gặp nhau.

Nếu sau khi hát xong Ngũ canh đoạn hồn khúc, một khi mà mình đã tỉnh lại, thì nó cũng biết chính mình cũng không khả năng nào vào núi tử chiến với nó một trận, cho nên, không chút do dự nào mà rút lui.

Nghĩ đến thiếu chút nữa đã tự cắt cổ mình, cả người liền đổ ra một thân mồi hôi lạnh, tuy là không chiến đấu bằng dao gươm thật, nhưng chuyện vừa mới xảy ra, thật là hung hiểm đến cực điểm, chính mình thiếu chút nữa là tiêu tùng rồi.

Đột nhiên, nhớ tới lúc mình nguy hiểm nhất, có người đã kêu lên tên mình một tiếng, cũng tương đương với vừa cứu chính mình một mạng, là người nào làm việc này? lập tức quay đầu nhìn khắp nói, một cái bóng người cũng không thấy.

"Lão đại, ta ở đây này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!