Chương 512: Tiên thiên bát quái

Mọi nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, Tiểu mã, hỏi "Nhưng cho dù là như thế, thì ngươi tìm ra huyết lân, là để làm gì?"

"Trong mao sơn có một môn pháp thuật, có thể truy tìm ra chân thân của nó, chỉ cần là tìm huyết lân đó, ta sẽ có biện pháp tính toán ra vị trí tà linh ở nơi nào."

Diệp Thiếu Dương nói.

Diệp Tiểu Manh chậm rãi gật đầu, vui sướng mà nói "Chúng ta cuối cùng cũng tìm được một chút manh mối."

Diệp Thiếu Dương nhún vai, thở dài "Lúc này cũng chỉ là mới bắt đầu mà thôi."

Tiếp theo, Diệp Thiếu Dương bảo Diệp Tiểu Manh gọi điện cho Diệp Bá, hỏi xem hắn thế nào rồi, Diệp Tiểu Manh gọi điện rồi vài câu, tắt cuộc gọi, nhìn Diệp Thiếu Dương nói "Cha muội nói không có việc gì, còn muốn tới tìm huynh."

"Tìm ta? Còn có chuyện gì sao?"

"Cha nói muốn mang huynh đi nhìn qua nơi đã phát hiện ra tượng đá."

Diệp Thiếu Dương lập tức sửng sốt, trong hai ngày gần đây, có quá nhiều chuyện xảy ra, dĩ nhiên là quên mất chuyện này, tượng đá này rất có khả năng là Diệp Pháp Thiện, mình thế nào cũng phải đi xem một lần, lập tức nói "Muội không phải cũng biết địa phương đó sao, muội dẫn ta đi là được rồi."

Diệp Tiểu Manh lắc lắc cái đầu "Cha muội một mực muốn tự mình mang huynh di."

Diệp Thiếu Dương trong lòng buồn bực, chỉ là một cái tượng đá mà thôi, còn có cái bí mật gì nữa đây? Sau đó liền đi theo Diệp Tiểu Manh, đi đến Ngưu đầu sơn, Tưởng Kiến Hoa cùng với Vương Thanh Sơn đối với chuyện này cũng rất tò mò, liền cùng đi theo sau bọn họ.

Hai mươi phút sau, mọi người mới đi lên được đỉnh của Ngưu đầu sơn, ở trên đỉnh núi có một tòa biệt viện nhỏ, đó là nơi đặt từ đường của Diệp gia, nhưng so với từ đường xa hoa tráng lên của Vương gia, thì tòa kiến trúc này thật bình thường, từ bên ngoài nhìn vào chỉ như là một cái tứ hợp viện bình thường.

Buổi tối ngày hôm đó khi tìm kiếm trận pháp, Diệp Thiếu Dương cũng đã có đi qua nơi này một lần, lúc đó trời đã tối, nên cũng không có thấy tấm biển ở trên có viết bốn chữ "Diệp gia từ đường", còn tưởng là nhà của người trong thôn, nên không có để ý.

Ở bên ngoài từ đường đợi một lát, thì thấy Diệp Bá được hai người trẻ tuổi nâng lên đây.

Diệp Tiểu Manh vừa thấy hắn liền chạy tới, hỏi han.

"Đã kiểm tra qua rồi, vết thương trên người, cũng không có sâu, không có chuyện gì."

Diệp bá xua xua tay, đi đến bên ngoài cửa từ đường, cùng chào hỏi mọi người, gật gật đầu với Diệp Thiếu Dương, sau đó liền dẫn mọi người đi vào.

Mọi người đi theo sau vào trong đó, đi qua hai cái sân rộng, rồi đi vào trong chính điện của từ đường, ở đây bài trí tương đối đơn giản, chỉ có một ít bài vị tổ tiên.

Ở trên tường phía sau bài vị, có một bức họa tổ tiên, là một lão đạo sĩ, râu tóc trắng phau, tiên phong đạo cốt.

Ở mặt trên có treo một tấm gỗ đàn màu đen, ở trên đó còn viết một hàng chữ: Ngân Thanh Quan Lộc Đại Phu Hồng Lư khanh Việt Quốc Công Cảnh Long Quan Chủ Diệp Pháp Thiện Thiên Sư linh vị.

Người trên bức họa này, là Diệp Pháp Thiện! "Bức họa này là ở đâu mà có?"

Diệp Thiếu Dương hỏi.

Diệp Bá có chút ngượng ngùng, còn không chờ hắn nói, thì Diệp Tiểu Manh đã giành nói trước "Đây là cha muội, nhờ muội lên mạng mua một cái bức họa của Diệp Pháp Thiện, sao chả lẽ bức họa này có vấn đề?"

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, "Ta cũng đâu có biết, ta cũng chưa có thấy qua Diệp Pháp Thiện bao giờ, nhưng ta thấy nhân vật cổ đại nào, cũng chỉ có khác về béo gầy cùng chùm râu có dài ngắn khác nhau thôi, còn lại giống nhau một bộ dạng."

Tuy là hình vẽ trên bức họa không nhất định là giống thật, nhưng dù sao tên cũng là đúng, Diệp Thiếu Dương quỳ rạp xuống trước bức họa, trịnh trọng làm lễ hai dập sáu bái, rồi dâng hương lên, sau đó đứng lên, đi theo Diệp bá dẫn dắt, đi về phía bên trái chính điện, đi vào một căn phòng nhỏ nằm ở gian trong, mở ra mấy cái cửa sổ, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy, trong phòng chỉ có một bức tượng đá.

Bức tượng cũng có tạo hình cái đầu đội mũ, mắc đạo bào nam tử, đứng trang nghiêm, trong tay cầm một thư quyển đã mở ra, đang cúi đầu nhìn xem.

Đây ….

chính là bộ dáng của bức tượng đá, là một thế hệ thiên sư truyền ký Diệp Pháp Thiện! Diệp Thiếu Dương đi qua, nhẹ nhàng vuốt ve bức tượng, phát hiện đây là đá hoa cương Nham Chi có tính chất cứng rắn như nham thạch, tảng đá khá lớn, trông rất là thô ráp, thật giống như còn không có được tỉ mỉ làm ra, do đó tướng mạo chỉ có thể nhìn ra đại khái hình dáng, mặt mày cũng không có thấy rõ.

Nhưng quyển sách trong tay hắn thì lại là trơn bóng không có chút tì vết nào, trắng như tuyết bên trong hiện lên một màu hồng, vừa nhìn thấy liền biết nó là ngọc thạch quý báu.

Diệp Thiếu Dương cẩn thận kiểm tra khe hở giữa quyển sách cùng với các ngón tay, gật gật đầu nói: "Sách này có thể cùng tượng đá tách ra, nói như thế là có thể tháo cuốn sách xuống."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!