Chương 510: Ngũ hành trấn hồn trận (2)

Tiểu Mã nói: "Không đúng, Hắc Diệu Thạch cùng tro đất đều là thổ, không thấy hỏa đâu cả."

"Hắc Diệu Thạch hấp thu nhật tinh chính là thuộc tính hỏa."

Diệp Thiếu Dương nói: "Nguyên lý của Ngũ Hành Trấn Hồn Trận rất phức tạp, có nói các người cũng không hiểu, tóm lại đây là trận pháp có dương khí cực thịnh, dùng để áp chế hết thảy âm khí tà vật."

Diệp Thiếu Dương lắc đầu một cái, sắc mặt ngưng trọng nói: "Lúc trước ta cũng không nghĩ tới trận pháp này lại là đại trận bao trùm toàn bộ thị trấn, còn đối với vị trí bày bố các loại pháp khí, thời cơ và nhiều thứ khác thì người bình thường tuyệt đối không thể làm được, mà người bày đại trận này tuyệt đối là một cao nhân!"

Diệp Tiểu Manh cau mày nói: "Muội không hiểu nổi, cái này rõ ràng là dương trận có thể trấn áp khí tức âm tà, vậy tức là trận pháp tốt rồi..."

"Có tốt hay không còn phải xem là dùng thế nào, nếu như bày ở thủy lục đạo tràng, quyết không cho phép âm tà tồn tại thì đương nhiên là tốt, nhưng bày ra để áp chế khí tức âm tà, thì chỉ khiến cho khứu giác của pháp sư không còn nhạy bén."

Ngừng một chút, Diệp Thiếu Dương nói tiếp: "Trận pháp này quá mạnh mẽ, hội tụ dương khí phải đến mấy ngày mới có thể tản đi, nhưng trong mấy ngày này không biết còn có chuyện gì xảy ra, cho nên nhất định phải nhanh chóng xua tan dương khí, làm nơi này trở lại bình thường."

Diệp Tiểu Manh hỏi: "Vậy phải làm thế nào?" "Nơi này gồm gỗ tử đàn, tro hương, Tam Pháp Thủy, Điêu Mẫu Đại Đồng, Hắc Diệu Thạch, đều là pháp khí chí dương thuộc Ngũ hành, vậy thì ta liền cho năm loại ô vật chí âm phản lại, một cái đối một cái, phá đi dương trận."

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, bấm đầu ngón tay nói: "Gỗ quan tài, đất mộ phần, nước cống ngầm, kim dùng...

Răng trám vàng đi, còn hỏa thì đơn giản hơn dùng Hỏa Phù là được, Ngũ hành cũng tương đối, đủ để xua tan uy lực còn xót lại của trận pháp."

Mọi người trố mắt nghẹn họng.

Tiểu Mã là người thứ nhất hỏi: "Mấy cái trước thì ta hiểu, nhưng răng trám vàng là cái quỷ gì?" Diệp Thiếu Dương trả lời: "Chính là răng người được trám vàng, nhưng nhất định phải được sử dụng qua, như vậy thì mới có nhiều nước miếng hay thức ăn thừa tích tụ lâu dài trên đó, nó so với cái gì cũng bẩn hơn rất nhiều."

Tiểu Mã nhíu mày, "Ngươi thật kinh tởm."

"Chính vì tởm nên ta mới cần tới."

Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái: "Những thứ này đều không khó tìm, gỗ quan tài cùng đất mộ phần thì có thể tìm trong các bãi tha ma, nước cống ngầm thì nơi nào cũng có, còn răng trám vàng được dùng qua..."

Ánh mắt hắn đảo qua một vòng, rơi vào trên mặt Vương Đắc Ý: "Ông đã khảm răng chưa?" "Ta..."

Vương Đắc Ý vừa mở miệng nói đã lộ ra hai cây răng vàng chói.

Diệp Thiếu Dương cười nói: "Vậy ông cống hiến một cái răng đi, răng vàng để lâu cũng dơ rồi, khi nào xong ta trả tiền cho ông khảm cái mới."

Vương Đắc Ý hết biết nói gì: "Được rồi, để ta đi nha sĩ một chuyến."

Xoay người bước ra cửa lại nghĩ đến gì đó, quay lại nói: "Trên núi ở phụ cận có mấy cái mộ hoang, quan tài cùng đất mộ phần đều có thể tìm được ở đó, các người ai đi lấy với ta."

Diệp Tiểu Manh đáp: "Ta đi."

Diệp Thiếu Dương ngăn nàng lại: "Để Tiểu Mã đi, Muội ở lại để huynh dạy cho bố trí pháp đàn."

Diệp Tiểu Manh hưng phấn gật đầu một cái.

Thế là Tiểu Mã cùng Vương Đắc Ý rời đi.

Sau khi hai người đi, Diệp Thiếu Dương dạy cho Diệp Tiểu Manh những thứ mấu chốt để bố trí pháp đàn rồi bảo nàng tự đi làm, còn mình thì ngồi một bên trên đất, ngẩng đầu nhìn Vương Thanh Phong hỏi: "Ông chủ Vương, không phải ta hoài nghi gì ông, nhưng dù sao từ đường này là do chính ông xây lên, ông cũng nên giải thích chút đi, tại sao lại xảy ra chuyện thế này?"

Vương Thanh Phong ngồi xuống trước mặt Diệp Thiếu Dương, cau mày đáp: "Chuyện này thật sự không liên quan gì đến ta cả, ta chẳng qua chỉ bỏ tiền ra chứ không phải đích thân động thủ.

Lúc ấy ta đã thuê một công ty xây dựng, tất cả công trình đều do họ phụ trách cả, chẳng lẽ...

Là người của bọn họ có vấn đề?" Diệp Thiếu Dương trả lời: "Là ai có vấn đề cũng rất khó nói, nhưng thi thể cô gái này, dĩ nhiên là chôn xuống trước khi từ đường được xây xong, cho nên chuyện này vẫn còn nhờ ông hỗ trợ điều tra một chút."

"Sự việc trọng đại, nhất định phải điều tra."

Vương Thanh Phong quay đầu nhìn Tưởng Kiến Hoa: "Tưởng cảnh sát, dẫu sao cũng đã phát hiện thi thể, vì vậy hi vọng phía cảnh sát sẽ tới điều tra kỹ càng, ta cũng sẽ phối hợp hết mình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!