Sau khi Tam nương nghe xong, hai tay che mặt khóc không ngừng, miệng còn không ngừng kêu gào tên của Tiểu Thước.
Đám người Diệp Thiếu Dương cũng lộ vẻ xúc động, nhất thời không nói gì, không ai chú ý đến sắc trời ngoài cửa sổ đang càng ngày càng âm u.
Sau hồi lâu, tâm tình Tam nương đã chuyển biến tốt, lau nước mắt, nói: "Ta cứ tưởng do mình bị kích thích quá lớn nên mới bị điên, không ngờ đó là do Tiểu Thước bảo vệ ta...
Trước chuyện đó mấy ngày, ta cảm thấy Tiểu Thước có gì đó không đúng, đợi nó ra khỏi cửa thì ta liền len lén dõi theo, rồi đúng lúc nhìn thấy tình cảnh kia cho nên mới hiểu lầm ngươi..."
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến, lúc mình cứu tỉnh Tam nương, sau khi nghe được gia thế của Diệp Tiểu Manh thì bà ta lập tức đồng ý đến nhà nàng ở, chắc là muốn ám sát Diệp Bá, trả thù cho Diệp Tiểu Thước.
Diệp Bá nói: "Hiểu lầm thì ta không sợ, thật ra trong mấy năm bà bị điên, ta cũng âm thầm trợ cấp cho bà, chỉ là ta không dám làm quá rõ ràng, nếu không sẽ bị người khác hiểu lầm.
Chiếc vòng trên tay bà chính là sau khi Tiểu Thước chết đã bảo ta đeo cho bà đấy, nói là sẽ bảo vệ bà bình an."
Tam nương nhẹ nhàng vuốt chiếc vòng trên cổ tay mình, nước mắt không ngừng rơi lên chiếc vòng.
Diệp Bá bảo Diệp Tiểu Manh đỡ Tam nương vào phòng ngủ, tìm Trân thẩm chăm sóc.
Lúc Tam nương ra tới cửa, đột nhiên quay người lại, quỳ xuống dưới chân Diệp Thiếu Dương, vừa khóc vừa nói: "Cháu trai, Tiểu Thước vì mọi người trong thôn mà chết, mặc kệ bây giờ nó ra sao, bản tính của nó khẳng định vẫn còn rất tốt, ta nhờ ngươi cứu nó, siêu độ cho vong hồn nó, ta nhờ ngươi..."
Diệp Thiếu Dương trịnh trọng gật đầu đáp ứng, để cho bà ta an tâm.
Lúc này Tam nương mới cùng Diệp Tiểu Manh rời đi, trở về phòng ngủ.
Một lát sau, Diệp Tiểu Manh trở lại, đóng kín cửa, tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, dò xét hỏi: "Diệp Tiểu Thước có phải không thể siêu độ được?" Diệp Thiếu Dương gật đầu, đáp: "Mặc kệ lúc trước Diệp Tiểu Thước là người thế nào nhưng Nhân Tâm Quỷ Ngẫu chính là hình thái vong linh tà ác nhất, ba hồn bảy phách sớm đã không còn thuần túy, không thể tiến vào luân hồi, ngay cả chịu hình phạt để tẩy tội cũng không có cơ hội thực hiện.
Ta nghĩ, ban đầu Diệp Tiểu Thước chọn cách này thì cũng đã biết rõ kết quả rồi, có điều hắn vẫn có thể vì nghĩa mà cố làm, đúng là làm cho người phải bội phục."
Tiểu Mã lập tức kêu lên: "Người tốt lại có kết quả thê thảm vậy sao, đúng là không công bằng! Chẳng lẽ Diêm vương gia cũng là tâm địa sắt đá?" Diệp Thiếu Dương trừng hắn một cái: "Không nên nói bậy, đây chính là Thiên địa đại đạo, Diêm vương cũng không có quyền thay đổi, càng không có năng lực thay đổi."
Diệp Bá nói: "Thật ra Tiểu Thước đã sớm biết chuyện này.
Từ khi nó nhìn thấy chữ viết trên phong ấn thì nó đã xem việc ngăn chặn Quỷ Mẫu chính là sứ mạng của mình, dẫu sao nó chính là người đầu tiên phát hiện ra miệng giếng cổ, hơn nữa còn đúng dịp trở thành pháp sư, trọng yếu nhất, nó còn có huyết mạch của Diệp gia."
Diệp Thiếu Dương cả kinh hỏi: "Hắn có huyết mạch của Diệp gia?" Diệp Bá khó khăn gật đầu một cái, hạ thấp giọng nói: "Thật ra cha mẹ của Tiểu Thước chính là người của Diệp gia thôn, bởi vì một ít nguyên nhân mà không thể nuôi dưỡng được cho nên mới giao cho Tam nương.
Ta nói vậy, các con chỉ nên biết, chứ không nên điều tra quá sâu, tránh cho bôi xấu danh tiếng người ta."
Diệp Thiếu Dương mơ hồ biết được cái gì, gật đầu đáp: "Có nhiều việc trùng hợp đến vậy, nếu đổi lại là con, con cũng coi đó là sứ mạng của mình."
Diệp Bá nói: "Không cần đổi thành con, đó vốn dĩ là dành cho con.
Mới đầu ta còn tưởng người được nhắc đến trên phong ấn là Diệp Tiểu Thước, nhưng bây giờ ta đã hiểu, Tiểu Thước sai rồi, mọi người cũng đã sai rồi, hậu nhân của Diệp gia được nhắc tới chính là con, không phải là nó, chỉ có con mới có thực lực chân chính tiêu diệt được Quỷ Mẫu!" Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, hắn đã sớm nghĩ đến điều này, lập tức gật đầu.
Ngay lúc này, từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh chợt truyền đến một trận âm thanh tí tách.
"Trời mưa, cửa sổ đã đóng chưa?" Tiểu Mã thuận miệng nói một tiếng, đột nhiên nhướng mày lên, dường như nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng đứng dậy chạy ra cửa.
Diệp Thiếu Dương cũng theo sát phía sau, ngay cả Diệp Bá cũng kích động bảo Diệp Tiểu Manh đỡ mình ra ngoài.
Mọi người đứng ở hành lang, nhìn từng hạt mưa không ngừng rơi trên đất, thấm vào đất đai khô nứt, tâm tình kích động lạ thường.
"Rốt cuộc...
Trời cũng mưa."
Diệp Bá đưa tay hứng một ít nước mưa, nói.
Diệp Thiếu Dương dẫn đầu bước ra sân, thấy có rất nhiều người ra khỏi nhà, đi tới đường chính, kích động quơ tay múa chân, chúc mừng trời mưa, cũng có không ít người đem chậu sắt ra, dùng gậy gỗ gõ lên đùng đùng, tình cảnh nhất thời giống như có dịp lễ trọng đại nào đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!