Chương 484: Cỏ oan hồn

"Nơi này đất đai khô hạn, mà sao cỏ mọc cao vậy?"

Diệp Tiểu Manh khó hiểu nói.

"Điều đó chứng tỏ, loại cỏ này sống không cần nước, hay ít nhất cũng không phải nước ở nhân gian."

Diệp Thiếu Dương khom lưng xuống bứt một nắm cỏ, lập tức thấy chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi, dùng tay dính một chút bỏ vào trong miệng nếm, liền nhăn mặt, nói:

"Là vị của nước sông Vong Xuyên!"

Diệp Tiểu Manh kinh hãi,

"Sao có thể như vậy, Vong Xuyên Hà sao có thể chảy tới nhân gian!"

Vấn đề này, Diệp Thiếu Dương cũng không trả lời được.

Trong lòng hắn cũng kinh hãi không thôi, lấy tay vò nát lá cỏ, chất lỏng màu đỏ giống như máu chảy ra, nhìn trông rất kinh khủng.

"Cỏ này gọi là Oan hồn thảo, sinh trưởng ở bờ sông Vong Xuyên, chuyên môn dùng để hấp thu oán khí quỷ hồn vãng lai, làm cho chúng nó cam tâm tình nguyện đi qua Cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà……"

Diệp Thiếu Dương trầm giọng nói,

"Loại cỏ này hấp thu oán khí, tích lũy tới một độ nhất định sẽ kết thành Oán linh quả, quỷ hồn ăn, không cần phải chuyển hoá mà có thể trực tiếp làm tăng tu vi quỷ lực. Vì thế, Âm Ty có Quỷ Vương chuyên môn trông giữ trên bờ Vong Xuyên Hà, ngăn không cho cô hồn dã quỷ ăn Oan hồn thảo."

Diệp Tiểu Manh nghe hắn nói xong, vẻ mặt khó hiểu nói:

"Ý của huynh là, loại cỏ này được trồng ở đây, để cho người…… Không đúng, là cho quỷ hồn ăn?"

Thấy hắn gật đầu, còn nói thêm:

"Nơi đây không có oan hồn qua lại, cũng không có Vong Xuyên Thủy, cỏ này dựa vào cái gì để tồn tại?"

Ta không biết.

Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, nói:

"Nhưng muội đừng quên, toàn bộ thị trấn đều bị trận pháp áp chế, hiện tại ta không cảm nhận được một chút tà khí nào tồn tại, ta chỉ có thể đoán được sơn cốc mà hiện tại chúng ta đang thấy, tuyệt đối không phải là hình dáng chân thật của nó."

Diệp Tiểu Manh nhíu mày, cũng quay đầu nhìn tứ phía, nghĩ thầm: theo như Thiếu Dương ca nói thì hình dáng thật của sơn cốc, sẽ như thế nào?

"Bây giờ phải làm sao đây?"

Diệp Tiểu Manh hỏi.

"Đến nước này thì chỉ có thể tiếp tục đi thôi."

Diệp Thiếu Dương hướng Tiểu Manh cười cười,

"Sợ à? Trước kia muội to gan lắm cơ mà"

Diệp Tiểu Manh nhún nhún vai, ra vẻ bất đắc dĩ nói:

"Lúc trước muội là chủ lực, có trách nhiệm đứng mũi chịu sào, hiện tại đã biết huynh là Diệp Thiếu Dương, muội chỉ dựa hơi thôi, lá gan cũng thu nhỏ lại, đi theo huynh cưỡi ngựa xem hoa là được rồi."

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, không thể hiểu nổi tư duy này của nàng.

Đi càng sâu vào trong sơn cốc, Oan hồn thảo cũng càng ngày càng nhiều.

Hơn nữa Diệp Thiếu Dương để ý thấy, Oan hồn thảo chủ yếu sinh trưởng ở hai bên bờ sông cạn nước, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!