*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu nhìn, từ khe nứt của chữ Vạn không ngừng có quỷ hồn chui ra, phút chốc đã đến hơn mười con, con nào cũng phát sáng xanh biếc.
Thấp nhất là u hồn, sau đó đến oán linh, một phần trong đó còn có quỷ Nhật Bản, cũng có một chút quỷ hồn bản địa bị âm khí dày đặc của âm sào hấp dẫn, bước vào tu luyện, cuối cùng bị lão hòa thượng trấn áp đồng loạt.
Mới vừa rồi nhìn thấy Diệp Thiếu Dương giết chết con quỷ kia, bọn chúng cũng không phải ngu ngốc, biết người này lợi hại nên không dám bạo dạn bước lên, cả đám nhìn nhau chờ một kẻ đi trước làm tốt thí.
Bầy quỷ này đã bị nhốt vài thập niên, vất vả lắm mới thoát ra được, kết quả lại đụng phải một sát tinh như hắn, bọn chúng vô cùng căm tức, thế nhưng lại không biết làm thế nào.
"Hừ, các ngươi là quỷ bản địa mà lại đi thông đồng với quỷ Nhật Bản! Đúng là một lũ Hán gian, không, một lũ quỷ gian!" Diệp Thiếu Dương chỉ tay vào mấy con quỷ Trung Hoa quở trách.
Tinh thần quỷ môn vốn rất hạn hẹp, nếu đã thành quỷ, lại chọn tu tà, đương nhiên sẽ mất khí phách dân tộc, hơn nữa bọn chúng đều là quỷ từ mấy trăm năm, khi đó Nhật Bản còn chưa xâm lược Trung Quốc, tất nhiên chẳng hiểu gì về thù hận quốc gia.
"Đến đây, cùng lên nào!". Diệp Thiếu Dương giơ Đào Mộc Kiếm trước mặt chúng, kết quả bầy quỷ lại càng lùi về phía sau, không dám tiến lên, nhất thời cả lũ đồng loạt nhìn vào khe hở, vẻ mặt hết sức mong chờ.
"Mẹ nó, quỷ mà cũng biết sợ!". Tiểu Mã cảm khái lắc đầu.
Lúc này, từ trong khe nứt bỗng có một con quỷ to lớn dị thường chui ra, mặt xanh nanh vàng, dáng dấp vô cùng đáng sợ, cầm trong tay một chuỗi xích dài lóng lánh.
Toàn thân nó phát ra một màu đỏ chói, đại biểu cho việc nó đã đạt tới đẳng cấp lệ quỷ, còn ác linh thông thường phải có ít nhất năm trăm năm tu vi, kinh qua hai lần thiên kiếp thì mới có được một thân tu vi như nó.
"Rốt cuộc lại là một con quỷ lợi hại!". Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, lo lắng phía dưới vẫn còn nhiều con tu vi mạnh hơn quỷ hồn, bèn đảo mắt quan sát một chút, ngoại trừ lệ quỷ ra thì hiện giờ chỉ có hơn mười oán linh và u hồn, cảm thấy vẫn nằm trong tầm tay, mới thu hồi Đào Mộc Kiếm, hai tay kết ấn, miệng thì thầm: "Hữu thỉnh triệu thiên quân, hạ phàm tru tà linh, hộ đệ tử bách tà bất xâm, cấp cấp như luật lệnh!
Sau đó hắn dùng móng tay cắt ngón giữa, chấm lên ấn đường, nhất thời toàn thân tỏa ra kim quang sáng chói tựa như tiên nhân, nhanh chóng bước về phía khe nứt, trực tiếp lấy tay không chặt đứt đầu một oán linh đang nỗ lực chui lên, tay phải lấy ra bút chu sa viết xuống mặt đất hai bên khe nứt Hỗn Độn Thái Cực Ấn, dụng lực đắp khe nứt lại.
Những quỷ hồn và oán linh xung quanh ý thức được chuyện gì đang diễn ra, dưới sự hướng dẫn của lệ quỷ, điên cuồng đánh về phía Diệp Thiếu Dương. Thế nhưng lũ quỷ vừa đụng vào thân thể của hắn thì đã bị kim quang đẩy ra ngoài, đánh bay thật xa.
Lệ quỷ thấy thế tự mình xuất trận, dùng dây xích đánh vào người hắn, tuy nhiên Diệp Thiếu Dương cũng chỉ cảm thấy hơi áp lực một chút.
Một lũ ngu!. Diệp Thiếu Dương thầm cười nhạt, Kim Thân Thần Chú cấp Thiên Sư một khi đã khai mở thì chính là vô địch thiên hạ, ngay cả là quỷ thủ lĩnh nghìn năm cũng không thể làm gì được hắn.
Bất quá thần chú này tiêu hao pháp lực rất lớn, chỉ có thể duy trì được một phút, do đó Diệp Thiếu Dương tranh thủ thời gian viết phù.
Trước khi kim quang quanh thân dần tan rã, Diệp Thiếu Dương đã viết xong Hỗn Độn Thái Cực Ấn, cắn nhẹ đầu lưỡi, phun máu lên trên, tất cả chữ viết lập tức biến thành màu đồng, một đạo thần quang xẹt qua, khe nứt từ từ khép lại, nhanh chóng biến mất.
Diệp Thiếu Dương thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lệ quỷ to như gấu bắc cực, vẫy vẫy tay nói:
"Đến đây đi các con, ta sẽ siêu độ hết cho các con!".
Tay trái hắn vỗ một cái, một khối ngọc ấn xuất hiện trong lòng bàn tay, ngọc ấn hình Tỳ Hưu, hình dáng dữ tợn, Tiểu Mã vừa thấy vội kêu lên: Tỳ Hưu Ấn!. Ngày đó trong cổ mộ, Diệp Thiếu Dương dùng nó trấn áp thủ linh đồng tử, khí thế vô cùng mạnh mẽ, đã để lại cho cậu một ấn tượng sâu sắc.
Diệp Thiếu Dương nâng Tỳ Hưu Ấn, giơ về phía trước, lầm rầm niệm chú:
"Minh Minh Tỳ Hưu Ấn, nhất trấn thiên ôn lộ, nhị trấn địa ôn môn, tam trấn nhân hữu lộ, tứ trấn quỷ vô môn, thiên la địa võng bất dung tình, Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!".
Tỳ Hưu Ấn bay thẳng tới không trung, hình thành một quang cảnh ảo giác vô cùng khí phách: Trên đỉnh một ngọn núi, Tỳ Hưu thần thú ngẩng đầu ngạo nghễ hiên ngang, rống to một tiếng chấn thiên động địa, từ từ đè ép xuống phía dưới.
Toàn bộ lệ quỷ, quỷ hồn bị nhốt bên trong sợ hãi biến sắc, thét lên kỳ quái, nhanh chóng ba chân bốn cẳng bỏ chạy trước khi Tỳ Hưu Ấn hạ xuống.
Các loại pháp khí Diệp Thiếu Dương vừa bố trí cách đây không lâu chợt phát sinh tác dụng, hồng tuyến quấn trên mặt gương lập tức rung rung, hồng quang lóe sáng, không ngừng khúc xạ qua lăng kính, sinh ra vô số đạo hồng quang đan vào nhau trên không trung, tạo thành một tấm lưới to lớn, lũ quỷ hồn vừa đụng vào liền văng ngược trở lại, đến cả lệ quỷ cũng không ngoại lệ, chẳng có con nào có thể thoát ra khỏi tấm lưới.
Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình đứng bên cạnh gương sợ tới mức không dám thở mạnh, nhìn những con quỷ hồn chạy tới chạy lui bên trong. Cũng may bọn chúng chỉ lo chạy trối chết, căn bản không để ý tới bọn họ.
Những quỷ hồn tựa hồ phát điên đánh về phía tấm lưới, lệ quỷ cũng thi triển âm lực cường đại đánh ba lần, cắt đứt ba dây hồng tuyến, sau đó thò đầu ra ngoài.
Tỳ Hưu Ấn nhanh chóng hạ xuống, trực tiếp đè nát toàn bộ quỷ hồn, Oành một tiếng, mặt đất chấn động, Tỳ Hưu Ấn khôi phục lại thành một ngọc ấn nhỏ.
Vô số tinh phách từ bên dưới chân Tỳ Hưu Ấn bay khắp nơi, Diệp Thiếu Dương thu hồi Tỳ Hưu Ấn, hít một hơi thật sâu, đẩy một mặt kính thủy tinh, bước ra bên ngoài hít khí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!