Chương 476: Hạn Bạt xuất hiện

Cố Kiên lập tức tiến lên, chân đạp hai bên miệng hố, dùng mấy cành gỗ đào bó thành chổi, quét quét bụi đất bên trong, thỉnh thoảng sai người dùng xẻng xúc đất, không lâu sau hố đã được dọn dẹp sạch sẽ, đột nhiên thần sắc hắn biến đổi, lùi lại đằng sau một bước.

Do góc nhìn có vấn đề nên đứng bên ngoài không thể trông thấy gì, Diệp Thiếu Dương liền nhảy lên tường vây, đi đến gần nhìn xuống, lập tức hít một ngụm khí lạnh: Trong hố là một thi thể, không có cơ bắp da thịt mà thay vào đó là một loại thịt màu đỏ, mềm, bề mặt nổi vân giống như trên lưỡi của người.

Răng với cằm nhô ra phía trước, dài ra như miệng của dã thú, trong hốc mắt có hai phần thịt màu đỏ, lồi ra, bị ánh mặt trời một chiếu, lập tức chảy ra nước.

"Đệch..... sao mà kinh khủng vậy!"

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, Tiểu Mã đã theo lên từ lúc nào, đằng sau còn Tưởng Kiến Hoa cùng Diệp Tiểu Manh.

Đây là Hạn Bạt sao?

Tưởng Kiến Hoa hít một hơi khí lạnh nói.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, tuy chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, nhưng hắn biết đây chính là Hạn Bạt.

Trong các loại thi, một con thủy thi như vậy tuy không làm cho người ta ghê tởm, nhưng cũng khủng bố tinh thần không kém, hơn nữa khả năng chiến đấu cũng rất mạnh.

Cố Kiên nghe thấy tiếng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn tới, Diệp Thiếu Dương nhìn hắn bĩu môi,

"Cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến bọn ta."

Cố Kiên hừ một tiếng, lệnh cho thủ hạ đem lưu huỳnh cùng các loại pháp dược liên quan thả xuống, châm lửa thiêu đốt, lửa bùng lên dữ dội, mọi người kinh ngạc phát hiện, ngọn lửa có màu đen.

Cố Kiên la lên một tiếng: Mở dù!

Bốn thanh y nhân đứng trên tường vây lập tức căng dù, ánh sáng phản chiếu, thì ra bên trong dù có dán giấy thiếc, giống như một bếp năng lượng mặt trời, đem ánh mặt trời hội tụ ở điểm giữa, bốn người điều chỉnh góc độ, nhắm thẳng mũi dù vào đống lửa, ánh sáng hội tụ, trong đống lửa lập tức truyền ra âm thanh bùm... bùm Tuy không nhìn thấy Hạn Bạt, nhưng là Diệp Thiếu Dương biết, nó đang bị lửa thiêu, cứ như thế này chẳng bao lâu nữa, Hạn Bạt sẽ hết đời.

Nhưng đúng lúc này, hắn phát hiện phía trên ngọn lửa bốc lên khói đen càng ngày càng dày đặc, hội tụ trên không trung cách mấy chục mét, luẩn quẩn mãi không tan, dần hình thành một đám mây đen, ngăn ánh sáng mặt trời.

Người dân đứng từ xa không nhìn rõ tưởng thi khí hội tụ là mây đen liền phấn khích kêu lên:

"Trời mưa, trời sắp mưa rồi!"

"Vẫn là Cố tiên sinh lợi hại, Hạn Bạt mới vừa mới bị thiêu chết, lập tức có mưa liền!"

Tiếng reo hò hoan hô ầm ĩ.

Cố Kiên sắc mặt ngưng trọng lên, lệnh cho các đệ tử rời khỏi nhà, khởi động kế hoạch dự phòng.

"Không xong rồi, ánh sáng mặt trời bị chắn, Hạn Bạt sẽ sống lại!"

Diệp Tiểu Manh giật mình nói,

"Đây chính là Khí biến trong tam biến của Hạn Bạt sao?"

Diệp Thiếu Dương gật đầu, đây đúng là Khí biến của Hạn Bạt, nhưng mà…… Bị pháp dược cùng lửa thiêu đốt, Hạn Bạt đáng lẽ không thể có cơ hội để phóng thi khí, bất ngờ phát sinh ra thế này, chỉ có một giải thích duy nhất: Có người ngoài giúp đỡ!

Hơn nữa, người này nhất định ở gần đây, thậm chí ẩn mình trong đám người đang xem náo nhiệt kia.

Diệp Thiếu Dương quan sát tứ phía, chỉ thấy đám người chen chúc xô đẩy.

Có trận pháp áp chế, bản thân hắn không thể cảm nhận được sự tồn tại của quỷ khí, do đó không có cách nào đoán được nơi người trợ giúp ẩn thân, hắn là quỷ hay là yêu?!.

Trong nhà lúc này, mấy tên thanh y nhân mới vừa lui ra ngoài, men theo ván gỗ bò lên trên, chỉ nghe thấy bùm một tiếng, ngọn lửa nổ bùng, một sinh vật hình người nhảy dựng lên, ngửa mặt lên trời gào thét Ngao.......

nghe rất quái dị, miệng phun ra thi khí màu đen.

Đúng là Hạn Bạt! Xương cốt máu thịt của nó đã bị lửa đốt cháy, nước đen văng khắp nơi, đôi tay vươn lên xờ xoạng, quờ quạng một cách điên cuồng, nhìn qua cực kỳ chấn động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!