Diệp Tiểu Manh nói mấy câu an ủi, sau đó đưa ông một đồng tiền Ngũ Đế, nói rằng có thể xua đuổi ma quỷ, làm cho bọn chúng không thể đến gần quấy nhiễu.
Kỳ thực, tiền Ngũ Đế chẳng có tác dụng gì ở đây, cái chính là để trấn an tinh thần.
Nhưng Diệp Thu Sơn không biết, đưa hai tay cầm lấy, cảm xúc đã dần ổn định.
Diệp Tiểu Manh hỏi liệu ông ta có nhớ được chút nào chuyện hôm qua: "Cái thôn hôm trước người đi qua, còn nhớ vị trí cụ thể không?!" Diệp thu sơn suy nghĩ một hồi, nói: "Hình như là ở phía tây, ta nhớ rõ…… Có một sơn cốc, cái thôn đó gần sơn cốc, ở giữa còn có một dòng suối nhỏ……"
Diệp Thiếu Dương nghe đến đây, trong lòng cả kinh: phía Tây ư! chẳng phải là hướng mà nữ quỷ đã chạy trốn hay sao? Hai việc này liệu có liên quan gì đến nhau hay không? Diệp Thu Sơn cố sức nhớ lại, thành thực nói: "Có điều, sơn cốc đó, rất giống nơi mà năm xưa lũ quét qua, nó nằm ở giữa hai khe núi"
Diệp Tiểu Manh không để bụng, thuận miệng nói: "Lão thúc, người nhớ kỹ lại đi, con cũng từng đi qua sơn cốc đó, nơi ấy rừng núi hoang vu, làm gì có thôn xóm nào."
Diệp Thu Sơn lắc đầu, "Ta cũng không nhớ rõ, lúc đó ta mơ mơ màng màng, có lẽ đã nhớ nhầm vị trí."
Diệp Tiểu Manh tiếp tục hỏi ông ta một số chi tiết, Diệp Thu Sơn cái gì cũng không nhớ, nên đành phải thôi, an ủi ông ta nghỉ ngơi cho tốt, sau đó cùng Diệp Thiếu Dương bước tới, chào tạm biệt vợ của Diệp Thu Sơn, rồi đi ra ngoài.
Khi đi qua một ngã tư vắng vẻ, cô hướng Diệp Thiếu Dương nói: "Hiện tại chúng ta có hai manh mối: một cái là Diệp Tiểu Thước, một cái là thôn xóm mà Diệp Thu Sơn nhắc tới, tuy rằng ông ta không nhớ được vị trí, nhưng ta có thể lấy hai ngọn núi làm tham chiếu, đi xung quanh tìm kiếm sơn cốc đó……"
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Hai ngọn núi đó là núi gì?"
"Thực ra chỉ là một ngọn núi, năm đó lũ bất ngờ quét qua, từ giữa đã tách ra một sơn cốc, nhưng cũng có thể là do kết quả vận động của vỏ trái đất, sau khi nước lũ rút, sơn cốc lộ ra, ở giữa có một con suối, bất quá sau này khi bắt Hạn Bạt, có lẽ phải vào trong đó tìm kiếm một phen."
Hồng thủy có thể chuyển hướng quét qua sơn cốc sao? Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, nghĩ nghĩ nói: "Không chừng cái thôn mà ông ta nói tới, thực sự ở trong sơn cốc."
Diệp Tiểu Manh lắc đầu: "Không thể thế được, sơn cốc đó trước giờ không có người ở, lại cách xa thị trấn, ngay cả chăn dê cũng không sang tới bên đó."
"Nơi đó không có thôn xóm, chẳng lẽ còn có sơn cốc khác hay sao?"
Diệp Tiểu Manh ngơ ngẩn, nghĩ giữa khe núi không có thôn xóm, Núi đầu trâu xung quanh đều là núi, dưới chân núi có tất cả bốn thôn bao gồm cả Diệp Gia Thôn, trong vòng mười dặm lấy đâu ra cái thứ năm.
Diệp Thu Sơn bị quỷ bám vào người, không thể trong thời gian ngắn, trèo đèo lội suối mà có thể đi xa đến thế.
"Theo như ngươi nói, thì cái thôn mà ông ta nhìn thấy đã biến đi đâu?"
Diệp Tiểu Manh ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
"Ngươi là người địa phương còn không biết, thì ta làm sao biết, nhưng ta hoài nghi, sơn cốc mà Diệp Thu Sơn nói tới chính là sơn cốc giữa khe núi."
Diệp Thiếu Dương nói, "Nếu nơi này là nơi trị thủy trước kia, Diệp Tiểu Thước tám phần là đã chết ở đó, như vậy hồn phách của hắn từ nơi đó đi ra, có thể cho là hợp tình hợp lý, còn cái thôn kia như thế nào, chúng ta nên trực tiếp tới đó xem chứ đứng đây đoán mò cũng không có kết quả."
Diệp Tiểu Manh gật gật đầu nói: "Chúng ta đi tìm Tam Nương trước đã?"
Diệp Thiếu Dương đồng ý, bà ta là mẹ của Diệp Tiểu Thước, ắt hẳn sẽ nói cho hắn biết nhiều thông tin hơn những người khác.
Diệp Thiếu Dương còn nhớ rõ nơi ở của Tam Nương, liền dẫn Diệp Tiểu Manh tới đó.
Trên đường đi, hai người trò chuyện: Diệp Tiểu Thước tuy ở cùng thôn, nhưng Diệp Tiểu Manh đối với hắn hoàn toàn không chút ấn tượng, rốt cuộc trận lũ đó đã xảy ra mười năm, lúc ấy cô nàng vẫn còn là một cô bé, với diệp Tiểu Thước chẳng có gì liên hệ.
Đi đến trước nhà Tam Nương, Diệp Tiểu Manh cầm vòng cửa sắt rỉ sét, dùng sức đập vào cửa.
Tam Nương không có nhà.
Chỉ có một người hàng xóm ngó ra, hồ nghi nhìn bọn họ.
Diệp Tiểu Manh tuy không thường về nhà, nhưng thôn rất nhỏ, phần lớn thôn dân đều quen biết, lập tức kêu "thím", rồi hỏi bà ta Tam Nương có nhà không.
Người phụ nữ này nói, Tam Nương ban ngày không ở nhà, cả ngày đều lang thang ở dưới trấn xin cơm ăn.
Hàn huyên vài câu, người phụ nữ vào nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!