Chương 460: Đồng tử quỷ

Diệp Thiếu Dương gấp giọng hỏi, Nhị thẩm thấp giọng nói: Lúc đó có một số việc lạ là xảy ra với Diệp Tiểu Thước, Diệp Quân bổ sung: Kỳ thực, ngay trước khi lũ tới, Diệp Tiểu Thước cùng bạn gái đã bị mất tích, theo Tam Nương nói, bọn họ đi lên núi du ngoạn, hái quả rừng, sau đó không trở về.

Tam Nương còn mang theo người trong thôn đi lên núi tìm vài lần, cũng không thấy đâu.

Mấy ngày sau, lũ bất ngờ bạo phát, thôn dân lên núi tránh lũ, đúng lúc gặp được Diệp Tiểu Thước, vì thế nhờ hắn hỗ trợ, kết quả bị hồng thuỷ cuốn đi…… Nghe Nhị thẩm kể, Diệp Quân cũng đăm chiêu suy nghĩ, nói:

"Việc này cũng là ta nghe người ta nói lại thôi, lúc Tiểu Thước chết, chỉ có vài người chứng kiến, nhưng họ cũng đã chết cả rồi."

Diệp Quân thở dài,

"Sau đó có lời đồn, cái chết của nó rất tà môn, chân tướng thế nào không ai rõ, tất cả chỉ là đoán mò mà thôi."

Nghe bọn họ nói xong, Diệp Thiếu Dương đã rút ra kết luận, cái chết của Diệp Tiểu Thước, tuyệt đối có vấn đề!

"Nhị thúc, người có biết thêm gì không?"

Diệp Thiếu Dương hỏi.

Hai vợ chông Diệp Quân nhìn nhau, rồi ngơ ngẩn lắc lắc đầu.

Diệp Thiếu Dương không hỏi tiếp nữa, những gì họ biết chẳng qua cũng chỉ là lời đồn mà thôi, không bằng đi hỏi mẹ của Diệp Tiểu Thước, bà ta khẳng định là biết được nhiều chuyện.

Ăn sáng xong, Diệp Thiếu Dương trở lại phòng, gọi Tiểu Mã dậy, trong lúc cậu ta đang làm vệ sinh cá nhân thì Diệp Tiểu Manh tới.

Diệp Thiếu Dương tự mình bịa ra một câu chuyện để nói dối cô nàng, nói rằng hôm qua bọn hắn muốn đi trộm một ít Óc đậu phụ

về kiểm nghiệm, kết quả khi đến nơi thì thấy Ngô lão thái cùng lũ quái miêu đã chết, vì sợ thi độc khuếch tán, cho nên đã cùng Tiểu Mã đem tất cả ném xuống giếng khô thiêu hủy.

Tất cả đều là sự thật, chỉ có điều đem việc giết chết Ngô lão thái đổ cho một người không hề tồn tại mà thôi.

Diệp Tiểu Manh nghe xong trợn mắt há mồm, vội hỏi: Là ai làm?

"Không biết, khi bọn ta tới đó thì mọi việc đã thành như vậy rồi."

Diệp Thiếu Dương nhún vai, vẻ mặt vô tội.

Một lát sau, Diệp Tiểu Manh vẻ mặt nghiêm trọng, nói:

"Làm ra chuyện này, tuyệt đối không phải là người!"

Diệp Thiếu Dương đang uống nước, suýt chút nữa thì phun hết cả ra,

"Ngươi dựa vào cái gì mà nói không phải là do người làm?!"

Diệp Tiểu Manh phân tích:

"Ngô lão thái nếu không phải là thi thì là quỷ, dù sao cũng rất lợi hại, lại còn có lũ cương thi mèo kia trợ giúp…… Thiên hạ làm gì có pháp sư nào lợi hại như vậy, có thể đem tất cả tiêu diệt hoàn toàn!"

Tiểu Mã từ buồng vệ sinh đi ra, nghe được bọn họ nói chuyện, cười nói:

"Tiểu muội kiến thức thật là hạn hẹp, trên đời này cũng có pháp sư lợi hại đó chứ, Thiếu Dương ca ca của ngươi không phải một ví dụ sao."

Câu nói này vốn nhằm chế giễu Diệp Thiếu Dương, không ngờ Diệp Tiểu Manh tin là thật, nhíu mày trầm tư, gật gù nói,

"Có lẽ chính là ca ca của ta! Cha ta đã nghĩ cách báo tin cho huynh ấy, không lý nào lại chưa tới, có lẽ huynh ấy muốn âm thầm điều tra, cho nên mới không có lộ diện.... uhm... thật sự có khả năng như vậy!"

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã kinh ngạc nhìn nhau, nàng đã đoán đúng gần như toàn bộ sự việc.

Diệp Tiểu Manh tự mình say sưa:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!