Chương 457: Đuổi giết nữ quỷ

Nữ quỷ biết không thể trốn thoát, xoay người đánh một chưởng vào ống mực, ống mực bắn ngược trở lại, chuyển động vòng qua cổ nữ quỷ, Diệp Thiếu Dương giơ tay bắt lấy ống mực, dùng sức kéo chặt hai đầu chu sa tuyến, kết lại thành nút "Càn khôn tá pháp!"

Diệp Thiếu Dương hai tay kéo dây, tạo thành pháp kết, dùng sức lôi kéo, nữ quỷ kêu lên một tiếng thảm thiết, bị Diệp Thiếu Dương kéo mạnh về phía mình, giơ tay đánh mạnh vào ấn đường.

Nhưng vào lúc này, nữ quỷ đột nhiên vỗ tay đánh ra một chưởng, quỷ lực cực lớn.

Diệp Thiếu Dương vội vàng thu tay lại, tay kia kết ấn, phóng vụt lên trên, đánh xuống.

Diệp Thiếu Dương hai chân lùi về phía sau mấy mét lấy lại thăng bằng, buông lỏng tay, kinh ngạc nhìn lại, thấy nữ quỷ ngang nhiên dùng răng cắn đứt chu sa tuyến, bay thoát ra ngoài.

Phía trước cửa phòng, đuôi của Thái Ất Phất Trần không gió tự bay, phong ấn toả ra linh lực cực đại.

"A!"

Nữ quỷ hét lớn một tiếng, vung đôi tay xương xẩu, phóng ra quỷ khí, đánh vào phong ấn, phá thủng một lỗ, bay ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương sắc mặt ngưng trọng nhìn bóng dáng nó khuất dần.

Tu vi mạnh đến vậy sao! Quay lại nhìn, trong vòng phong toả của Thái Ất Phất Trần, lũ cương thi mèo không chết thì cũng mềm oặt không sức kháng cự, ngã trên mặt đất, như sơn dương sắp bị làm thịt.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở dài, lũ cương thi miêu này đã sớm không có linh hồn, chỉ là một cái xác bị người ta khống chế, lưu lại chỉ đem tai họa, vì thế nhặt dây Câu Hồn, vung lên không ngừng, đập chết từng con.

"Oái, bên này còn có một con!

"Diệp Thiếu Dương quay đầu thấy, Tiểu Mã đang dùng bình, lấy hết sức đè lên một con mèo, mồ hôi nhễ nhại đầy đầu. miệng lẩm bẩm mắng chửi:"Mẹ kiếp.. mày cũng ngoan cố quá đấy chứ.

"Diệp Thiếu Dương bước tới, quất dây Câu Hồn, quấn lấy bụng cương thi mèo, dùng sức kéo lại, treo cổ đến chết. Tiểu Mã đứng dậy, miệng thở hổn hển, liếc mắt một cái, thấy một bàn tay quỷ găm vào trước ngực Diệp Thiếu Dương, cả kinh nói:"Diệp tử, ngươi bị thương rồi!

"Diệp Thiếu Dương cố hết sức rút bàn tay xương xẩu kia ra, cởi áo, hút ra máu đen, máu tươi lập tức ngừng chảy. Tuy vết thương không nhẹ, nhưng không bị thương đến gân cốt, đối với Diệp Thiếu Dương cũng chỉ xem như bị thương ngoài da mà thôi. Diệp Thiếu Dương lấy từ ba lô ra một miếng băng gạc, đắp lên vết thương, hướng Tiểu Mã nói:"Đi nhanh đi!"

"Chờ ta nghỉ chút đã, bằng không chẳng có sức ôm cái bình."

"Không cần lấy cái bình nữa, nơi này không an toàn, rời đi trước đã.

"Nói xong, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn tượng thần, dùng một tấm linh phù dán vào hai mắt, sau đó cất vào ba lô, tính cầm về nghiên cứu. Ra khỏi nhà Ngô lão thái, ra đến giao lộ, Diệp Thiếu Dương đưa cho Tiểu Mã chìa khoá nhà, nói"Ngươi về ngủ trước đi, không cần đi theo."

"Ngươi đi đâu nữa?"

Tiểu Mã sững sờ nhìn hắn.

"Ta mới vừa lưu lại một đạo ấn trên người nữ quỷ kia, nó đã bị thương nặng,"

Diệp Thiếu Dương nói, "Ta không thể tha cho nó."

"Đây mới là phong thái của Thiên sư,"

Tiểu Mã vỗ tay, "Ta không tiện về nhà, ngươi cứ đi đi, ta sẽ chậm rãi đi theo."

Diệp Thiếu Dương không hề để ý đến hắn, dùng thần thức cảm nhận đạo ấn mà mình đã lưu lại, rồi vội vàng đi về hướng tới Tây Bắc.

Mới đầu, hắn cảm giác được kia nữ quỷ chuyển động rất nhanh, sau đó tốc độ dần dần chậm lại, có lẽ do nó bị trọng thương nên quỷ lực không thể thấy rõ, bản thân cũng từ từ đi chậm lại.

Muốn dưỡng thương, đương nhiên nó sẽ không chạy lung tung, tám phần là trở lại hang ổ của mình ở một nơi nào đó, mình chỉ cần lần theo dấu vết là sẽ tìm được chỗ ở của nó.

Đuổi theo chừng hơn mười phút, Diệp Thiếu Dương cảm giác được, nữ quỷ đột nhiên dừng lại, cách mình khoảng hai dặm về hướng Tây Bắc.

Lập tức ngẩng đầu nhìn, thấy mình đã đi qua Ẩn tiên tập, vào một vùng núi, nơi này hắn chưa từng tới bao giờ.

Diệp Thiếu Dương biết nữ quỷ dừng lại nhất định là có nguyên nhân, thậm chí có khả năng là đã về đến hang ổ, lập tức xốc lại tinh thần, bước nhanh hơn nữa đuổi theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!