Chương 440: Đào mồ Quật mả

Phần mộ tổ tiên của Diệp gia thôn, nằm ở trên sườn núi, của tòa núi sau thôn Mấy năm trước, Diệp Thiếu Dương đã chính mình đi qua một lần, lúc ấy chỉ là đi hỏi người trong thôn về tình huống của cơn hồng thủy kia, mình chỉ đến phần mộ tổ tiên cùng mộ cha mẹ bái tế rồi đi, cũng không có vào thôn, nên cũng không có thông báo cho bà con thân thích nào.

Bời vì còn chưa đến giờ, nên bãi tha ma đến một người cũng không có, ba người đi xuyên qua từng tòa nấm mộ, rồi đi đến phần mộ của tổ phụ cùng cha mẹ, hai tòa mộ nằm song song ở bên nhau, trong đó tổ phụ cùng tổ mẫu là cùng hợp táng.

Trước hai tòa mộ bia, bên cạnh cũng có rất nhiều mộ bia nhìn qua không thấy có gì khác biệt với lần trước Diệp Thiếu Dương về thăm mộ, nơi này đa số là chôn cất những người chết vì trận lũ đó, có một chút không còn hậu nhân, nên trong thôn liền ra tiền, thống nhất mai táng ở đây rồi lập mộ bia.

Hai tòa mộ trước mặt, đều được xây bằng gạch xanh, có cái ao dùng để đốt vàng mã, trong đo còn sót lại một chút giấy chưa đốt hết.

Diệp Thiếu Dương hỏi Diệp Soái thì mới biết được, hôm quỷ tiết, Diệp Quân tiến vào tảo mộ, thuận tiện rồi đốt cho nhà hắn một đống vàng mã, trong lòng không khỏi cảm kích, thấy bốn bề vắng lặng, liền ở trước hai tòa mộ mà dập đầu lạy ba cái, quỳ trên mặt đất, ngây ngốc nhìn hai tòa mộ.

Tiểu Mã cũng không có quấy rầy hắn, chính mình đi dạo trong bãi tha ma, đột nhiên hoảng loạn chạy tới, nhẹ nhàng kêu Diệp Thiếu Dương

"Tiểu Diệp Tử, không hay rồi ….."

Diệp Thiếu Dương đứng lên, hỏi

"Có chuyện gì mà không hay?"

Tiểu Mã không nói, đi vào giữa hai tòa mộ, chỉ chỉ vào mặt sau của hai tòa mộ.

Phía trước bị mộ bia che mất, nên không có nhìn thấy mặt sau của tòa mộ, Diệp Thiếu Dương vội vàng đi qua, nhìn vào mộ của phụ thân, vừa thấy liền đại kinh thất sắc.

Mộ của phụ thân, dĩ nhiên là bị ướt, mặt trên còn có ít rêu, lại nhìn tòa mộ của tổ phụ, tổ mẫu cũng là như thế.

Nhìn qua khu sườn núi, mặt đất phía trên đều khô nứt thành từng khối, không có một ngọn cỏ.

Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng hốt, bỗng nhiên xoay người, đi qua hướng vài tòa mồ khác, lại phát hiện có thêm một hai tòa mộ bị ướt cùng có ít rêu bao phủ.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào!

Diệp Thiếu Dương nhất thời cũng không nghĩ ra được.

"Tiểu Diệp tử, không phải là người thân của ngươi …..."

Tiểu Mã còn chưa có nói hết lời, lập tức bị Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn.

"Đừng có nói bậy! Ba của ta đã chết mấy năm rồi, không có khả năng, hơn nữa ở đây tổng cộng có bảy tòa mộ như vậy, chẳng lẽ là có bảy con Hạn Bạt?"

Tiểu Mã gãi gãi ót, mở to hai mắt nhìn hắn, sự tình có liên quan đến thân nhân đã chết của Diệp Thiếu Dương, hắn cũng không dám đi đoán mò, lại càng không dám nói giỡn.

Ta biết rồi

Diệp Thiếu Dương tát lên ót mình một cái,

"Đây là do người làm, vì cố tình che dấu nơi ẩn thân của Hạn Bạt!"

Tiểu Mã còn định muốn nói cái gì, đột nhiên từ dưới chân núi truyền đến loạt tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, là một hàng người đang đi vào bãi tha ma, tên vu su bước đi như con cua thì đang đi giữa thôn dân, bên trái hắn còn có vu trợ, bên phải còn có một đàn ông 50 tuổi, ăn mặc theo kiểu Tôn Trung Sơn, nhìn qua giống như một cán bộ thôn.

"Đây là trưởng thôn của chúng ta Diệp bá"

Diệp Soái thấp giọng nói.

Nhóm người này đi vào bãi tha ma, nhìn thấy ba người Diệp Thiếu Dương đang ở trong đây, liền dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn.

Diệp Bá tự nhiên là nhận ra Diệp Soái, ánh mắt nhìn hắn nói

"Diệp Soái, con ở đây làm gì, còn hai vị này là ai?"

Diệp Thiếu Dương sợ nó còn nhỏ nên trả lời không tốt, thì bại lộ hết, nên giành trước nói

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!