Chương 43: Kẻ lừa đảo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quay đầu nhìn, một đội bảo vệ đang từ đằng xa đi tới, dẫn đầu là một tên béo, chính là người lúc nãy lên tiếng hỏi bọn họ. Cả đám bảo vệ vừa nhìn thấy Tạ Vũ Tình thì ánh mắt sáng hẳn lên, không tự chủ được ngó lên ngó xuống.

Tạ Vũ Tình nóng cả mặt, lạnh lùng nói: "Cảnh sát, tránh ra!"

"Cảnh sát? Ha ha, có cảnh sát xinh đẹp như vậy sao?". Tên béo cợt nhả: "Đem giấy chứng nhận cho anh xem!".

Tạ Vũ Tình thản nhiên cười với hắn: "Ngươi qua đây!".

Tên béo cười ha hả nhanh chóng chạy tới, có thể tiếp xúc gần gũi với mỹ nữ, hắn cầu còn không được. Diệp Thiếu Dương ở phía sau lắc đầu, tên béo này xui xẻo rồi.

Tạ Vũ Tình đưa giấy chứng nhận cho hắn, tên béo giơ tay ra nhận, đang muốn cầm lấy bàn tay nhỏ bé xinh xinh của mỹ nữ, đột nhiên bàn tay phì nộn của hắn bị nàng nắm chặt.

Hắn thầm cảm thấy rất vui sướng, mỹ nữ thật quá chủ động a, thế nhưng không đợi hắn hưởng thụ một chút, Tạ Vũ Tình đột nhiên bay lên tung một cước vào chồng mỡ bụng của hắn.

"Dám giở trò lưu manh sờ tay ta trước mặt mọi người, ngươi muốn chết rồi!"

Tên béo ngồi xổm xuống đất, ôm bụng kêu to, thật lâu sau mới bớt đau, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Vũ Tình: "Cô... Cô vu oan cho tôi, lại còn đánh người!".

Tạ Vũ Tình đưa giấy chứng nhận đến trước mặt hắn, một tay vỗ vỗ vai hắn, nói: "Là ngươi giở trò lưu manh trước, không đánh ngươi thì đánh ai? Thế nào, có ý kiến gì thì về đồn giải quyết!".

Tên béo nhìn thấy thẻ cảnh sát, chợt hiểu ra ý tứ trong lời của nàng, lắc đầu nguầy nguậy nói: "Cảnh sát tỷ tỷ giơ cao đánh khẽ, tôi sai rồi, không dám đùa nữa!".

Tạ Vũ Tình cười cười, hỏi: "Nhiệm vụ của các ngươi là gì?"

"Báo cáo cảnh sát, trường học sắp xếp chúng tôi canh giữ gần ký túc xá, ngăn chặn sinh viên trốn học ra ngoài hay đến gần khu vực pháp sư khai đàn.".

"À!". Tạ Vũ Tình gật đầu, đột nhiên biến sắc: "Thế còn không mau cút đi làm việc của mình!".

"Vâng vâng.". Tên béo liền vội vã đứng lên, dẫn đàn em bỏ chạy về phía ký túc xá, không dám liếc nhìn Tạ Vũ Tình nữa.

Tạ Vũ Tình hài lòng mỉm cười, quay đầu lại, phát hiện Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đang trợn mắt há mồm nhìn mình.

"Nhìn cái gì?"

"Xuất sắc!". Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái lên, trong lòng thầm nghĩ, cô gái này tuy vóc dáng rất đẹp nhưng lại có khuynh hướng bạo lực, sau này giao thiệp với nàng cũng phải cẩn thận.

Đợi không lâu sau, tên pháp sư kia đã xuất hiện, bộ dáng khoan thai đi chính giữa, xung quanh gã là một đám lãnh đạo đang từ trường học bước tới.

"Chúng ta lùi về phía sau trước, không nên để cho người ta chú ý.". Tạ Vũ Tình nhắc nhở, bọn họ lui về phía sau, tiến sát đám người tên béo. Diệp Thiếu Dương len lén quay đầu nhìn, phát hiện tất cả mọi người đang lặng lẽ quan sát bờ mông tròn trịa vểnh cao của nàng, thế nhưng ánh mắt ai nấy đều rất bí mật, bởi vì tên béo vừa nãy đã bị ăn một cước đau điếng, cho nên không ai dám lỗ mãng.

Gã pháp sư trên dưới năm mươi tuổi, cũng là một đạo sĩ, đầu đội khăn vấn, thân mặc đạo bào, râu dài mềm rũ, tay cầm một chiếc quạt lông ngỗng vừa đi vừa nhẹ nhàng phe phẩy. Bên người là một đạo đồng trẻ tuổi, đeo một cái túi lớn trên vai, biểu tình cũng rất ư là cao ngạo.

"Oa, quả nhiên là cao nhân đắc đạo!". Đám bảo vệ phía sau đồng loạt tán thưởng.

"Vớ vẩn, đạo sĩ thì mặc đồ đạo sĩ đi, bày đặt hóa trang như Gia Cát Lượng!". Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu: "Mà Gia Cát Lượng thì có liên quan gì tới đạo sĩ chứ!"

Đoàn người đi đến bãi đất trống phía dưới ký túc xá, một lãnh đạo giới thiệu: "Lưu đạo trưởng, đây là nơi phát sinh những chuyện ma quái, thỉnh Lưu đạo trưởng ra tay, dẹp yên yêu ma.".

Lưu đạo trưởng lắc lắc tay áo, tiến lên hai bước, nhìn cánh cổng to, hai cánh cổng ngược chiều nhau bị xích bởi một ổ khóa rất lớn, trên cánh cổng là một lá bùa chẳng biết do pháp sư nào để lại.

"Mở khóa!". Lưu đạo trưởng chỉ tay vào xích sắt, rất khí phách nói.

Vị lãnh đạo do dự một lát, lấy ra một chiếc chìa khóa, giao cho Lưu đạo trưởng. Lưu đạo trưởng lại đưa nó cho đồng tử, bảo cậu tiến lên mở khóa. Cạch một tiếng, cánh cổng mở ra, một luồng âm phong thổi tới trước mặt, tất cả mọi người không tự chủ được sợ run người, lui về phía sau mấy bước.

Lưu đạo trưởng ra lệnh đồng tử mở bao vải, bày ra hương án, đặt một cái lư hương cổ màu đồng lên bàn, đổ vào gạo nếp, đốt ba nén nhang, cầm trong tay Đào Mộc Kiếm, mũi kiếm chỉ lên trời, giả bộ tư thế đạo sĩ, cao giọng nói: "Long Hổ Sơn đạo sĩ Lưu Đại Dân phụng sắc lệnh tổ sư, trừ ma vệ đạo, bọn yêu ma quỷ quái mau đến đây nhận lấy cái chết!".

Diệp Thiếu Dương cười lạnh lắc đầu, tên lừa đảo này, đến câu chú cũng bịa đặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!