Tiểu Mã chớp chớp mắt: "Hạn bạt là cái gì?"
Diệp Thiếu Dương cũng chỉ là đưa ra giả thuyết mà thôi, cũng lười giải thích quá nhiều, lẩm bẩm nói "Chỉ mong không phải là hạn bạt, nếu không sẽ phiền toái lớn."
Tìm được một quán trọ, đăng ký tạm trú, lúc sau phát hiện nhà vệ sinh chỉ có một thùng nước nhỏ, người phục vụ nói cho bọn họ, đây là nước bọn họ dùng trong một ngày, là huyện thành vận chuyển đến, một ngày mà dùng hết cũng không có nữa.
Không có biện pháp nào, hai người đánh thay phiên nhau, dùng bồn gỗ rửa chân tay mặt, sau đó lên gường ngủ, đi xe cả một ngày, hai người đều mệt, lên gường được một lúc liền nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau, liền bị một đống tiếng khua chiêng gõ trống đánh thức.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi lại bên mép gường, nhìn thấy một đoàn người ăn mặc rực rỡ, từ dưới lầu đi qua, phía trước đánh trống ầm ầm, còn có thổi kèn xô na.
Kèn xô na: tên gọi khác là Kèn bầu là nhạc khí hơi, sử dụng dăm kép (còn gọi là Kèn già nam, Kèn loa, Kèn bóp, Kèn bát).
Kèn Bầu là nhạc khí hơi dăm kép rất phổ biến tại Việt Nam, đồng thời một số nước khác ở Châu Á cũng có.
Kèn Bầu được nhập vào Việt Nam và trở thành nhạc khí của dân tộc Kinh và một số dân tộc như Thái, Chăm...
Nó là nhạc cụ do nam giới sử dụng trong việc đón khách, đám cưới, đám ma, trong hội hè của các dân tộc thiểu số và là thành phần quan trọng nghệ thuật nhã nhạc cung đình Huế và chầu văn[1] của người Kinh.
Người ta thường diễn tấu nhạc cụ này với trống, chũm choẹ và chuông, đôi khi kết hợp với thanh la.
Có một cái đầu đội cái mặt nạ dữ tợn đang ở trong đám người chạy tới chạy lui, giống như yêu quái làm ra bộ dáng sợ hãi bỏ chạy.
"Đâu là biểu diễn à?"
Tiểu Mã đi lên nhìn thấy thế liền hỏi.
"Nước còn không có mà uống, ai mà rảnh đi biểu diễn"
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng mặc vào quần áo, chạy vội xuống lầu, vừa lúc gặp chủ quán trọ đang đứng bên cửa quan sát sự tình bên đường, là bà chủ nhà tối hôm qua tiếp đãi Diệp Thiếu Dương vào trọ, dùng tiếng địa phương hỏi "Thím, đây là đang làm gì vậy?"
"Ra na đấy"
bà chủ nhà nói "Ra na cầu mưa."
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, lúc này Tiểu Mã cũng đã chạy xuống, hai người cùng nhau nhìn về phía đoàn người đi bên đường.
"Ra na là có ý gì?"
Tiểu Mã hỏi.
"Là một loại vu thuật."
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy một người trong đội ngũ đang ngồi trên cỗ kiệu đang chu chu môi, trên người hắn mặc quần áo rực rỡ màu sắc, trên mặt lại vẽ giống như mặt mèo, nên không có phân biệt là nam hay nữ, đang ngồi trên cỗ kiệu rung đùi đắc ý, bên cạnh lại có vài đệ tử mặc thanh y hầu hạ.
"Đây là đang xua đuổi bệnh dịch, là một loại vu sư nhân gian"
Diệp Thiếu Dương thấp giọng nói.
"Xem cái dạng này, chắc cũng chỉ là thần côn"
Tiễu Mã cũng thấp giọng nói.
"Ngươi đừng có nói bậy, ra na chính là cái bộ dạng này."
Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã lên lầu lấy ba lô của mình xuống, rồi khóa cửa, cùng nhau đi xem na ra cầu mưa.
Nếu là đã đến đây, thì đương nhiên cũng muốn đi xem thử chuyện gì, lên đường còn chưa có vội gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!