Hồ Uy tươi cười đứng phía sau cửa, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lại, Hồ Uy sắc mặt không tốt, tinh thần có vẻ hơi tiêu cực.
Có vẻ vết thương ngày trước vẫn chưa khỏi hẳn, Diệp Thiếu Dương thầm cảm thấy vui vẻ.
Tứ Bảo đứng sau lưng Hồ Uy, thấy Diệp Thiếu Dương chỉ nháy mắt một cái, không có bất kỳ biểu hiện gì khác.
"Hoan nghênh Mã công tử, Dương huynh đệ."
Hồ Uy đưa mắt nhìn Trương Tiểu Nhụy, có chút chần chờ.
Sau khi vào nhà, Mã Thừa giới thiệu: "Vị này chính là bạn tốt của ta, Trương Tiểu Nhụy."
Hồ Uy nhíu mày, "Bạn của Mã công tử..."
Mã Thừa chỉ nói một câu đã loại bỏ tất cả nghi vấn của Hồ Uy: "Nàng ấy là cháu gái của Trương Tư Lệnh."
Hồ Uy ngây người, thần sắc lập tức thay đổi, chắp tay mời: "Trương tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy tại Thạch Thành, Hồ mỗ đã ngưỡng mộ từ lâu."
Trương Tiểu Nhụy bĩu môi, nói: "Nghe Mã ca ca nói ngươi có bán tiểu quỷ nên ta tới xem ngươi thi pháp giúp hắn thế nào.
Nếu có tác dụng thật, ta cũng tới mua một cái."
Diệp Thiếu Dương sững sờ, đệ tử của mình quá ngang tàng, nhưng ngẫm lại cũng hiểu ra.
Hồ Uy chắc chắn đã nghe qua danh tiếng của Trương Tiểu Nhụy nên biết rõ tính cách của nàng, cứ trực tiếp như vậy là đúng, nếu thay đối có khi lại càng khiến hắn hoài nghi nên trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.
Quả nhiên Hồ Uy sau khi nghe xong cũng không tỏ vẻ khó chịu, chỉ có chút chần chừ nhìn Mã Thừa.
Mã Thừa nói: "Hồ tiên sinh không cần băn khoăn, ta đã mang nàng ấy tới cùng thì cũng nói rõ nàng ấy là người một nhà, tuyệt đối không có vấn đề.
Ta còn không sợ, ngươi sợ gì."
Hồ Uy gật đầu nói: "Quả đúng vậy."
Diệp Thiếu Dương trong lòng cảm thấy bình tĩnh, hắn định ra kế hoạch này cũng đã thử phỏng đoán tâm lý của Hồ Uy: Hắn tuy tiếp xúc qua giới thượng lưu Thạch Thành nhưng rất nhiều nội tình trong đó cũng không rõ ràng.
Gia thế của Mã Thừa và Trương Tiểu Nhụy tương đương, tuổi cũng xấp xỉ nhau, bọn họ giả vờ là bạn tốt, Hồ Uy tuyệt đối sẽ không hoài nghi.
Mã Thừa mang nàng tới cùng, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa, hắn cũng định rời khỏi Thạch Thành.
Đến lúc đó cho dù sự tình có bị tiết lộ ra thì cũng đã nằm ngoài tầm tay của gia tộc Chu Tĩnh Như, không thể bắt hắn lại, cho nên hắn không cố kỵ quá lớn.
Mã Thừa chỉ huy vài tên thủ hạ đem năm cái vali bày trên mặt đất, cùng lúc mở ra, bên trong là từng chồng tiền xếp kín.
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, lập tức thở hồng hộc, toàn thân cảm thấy nóng ran, vụng trộm nhìn Mã Thừa.
Hồ Uy tuy biểu hiện vô cùng trấn định nhưng khóe mắt lại hơi giật giật cũng chứng tỏ trong lòng hắn đang kích động.
Nghe một con số và chính thức nhìn thấy tiền mặt, loại cảm giác này đối với bất kỳ ai cũng giống nhau.
Không ai có thể nhìn thấy tiền mặt mà không động tâm, nếu có chỉ có thể nói tiền chưa đủ nhiều.
Hồ Uy âm thầm hít vào một hơi, nói: "Mã công tử quả nhiên hào phóng."
Mã Thừa phất phất tay, bảo mấy tên bảo tiêu ra ngoài đóng kỹ cửa lại, lúc này mới thấp giọng nói: "Sau khi chuyện thành công, tới lúc thanh toán tiền, ta nhất định sẽ có hậu đãi."
Hồ Uy gật đầu nói: "Được rồi, được rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!