Chương 401: Lời phán của Diệp Thiếu Dương

Cho nên, người này nhất định phải không có quan hệ gì với mình — ít nhất là để cho Hồ Uy không phát hiện ra được quan hệ.

Người này cũng phải có thân phận nhất định, thân thủ phải tốt, có thể cùng Hồ Uy so chiêu cận chiến...

Diệp Thiếu Dương vắt hết óc suy nghĩ đến một cái tên, cuối cùng suy đi nghĩ lại một phen, không thấy vấn đề gì, lúc này mới bắt đầu cấu tứ toàn bộ kế hoạch trong đầu.

Sau khi xử lý xong việc thứ nhất, hắn lại bắt đầu suy nghĩ đến việc thứ hai: "Thiên địa làm phù", đến tột cùng là cái gì? Nghĩ nửa ngày, hắn cảm thấy nếu sử dụng cùng với Âm Dương kính, có phải sẽ cho ra một loại pháp thuật hoặc pháp khí nào đó hay không?

Sau đó hắn đem bốn lĩnh vực của Mao Sơn nội môn bao gồm phù, chú, đấu, ấn suy nghĩ từ đầu tới đuôi một lần, mặc dù có mấy cái mang hai chữ "Thiên địa" nhưng công năng vẫn chênh lệch rất xa.

Chẳng lẽ là mình lầm phương hướng rồi?

Diệp Thiếu Dương bực bội dựa vào giường, lấy ra Thiên Sư Bài, không yên lòng vuốt vuốt mấy cái, ánh mắt trong vô tình rơi vào Thiên Sư Bài, nhìn một lúc, đột nhiên trong đầu sáng lên một ý nghĩ: Thần phù!

Hắn lập tức kích động nhớ lại những tên thần phù viết trên thiên thư, trong lòng lần lượt đọc qua tất cả một lần, kết quả một cái tên nổi lên trong số đó: Thiên Địa Quy Nguyên Phù!

Thấy rồi! Diệp Thiếu Dương nắm tay phải lại đánh vào lòng bàn tay trái một cái, thầm tự nhủ, Diệp Thiếu Dương ơi là Diệp Thiếu Dương, mày giỏi quá đi mất, đúng là một thiên tài tuyệt thế!

Sau khi giả vờ tự sướng một hồi lâu, Diệp Thiếu Dương mới bình tĩnh lại, ôn một lần họa pháp và tâm chú của Thiên Địa Quy Nguyên Phù, so sánh với Phần Thiên Phù và Lục Lôi Phá Yêu Phù thì thấy nó có khá nhiều điểm phức tạp, trước đó hắn vẫn chưa có cơ hội vẽ thử, cho nên lo lắng bản thân không đủ pháp lực để thi triển.

Bất quá tình huống này không cho phép hắn không vẽ được, thế là hắn lật đật nhảy xuống giường, đi tới trước bàn sách lấy ra bút chu sa chuẩn bị vẽ.

Vừa định vẽ, trong lòng đột nhiên run lên, nghĩ đến một vấn đề mấu chốt: Sư phụ làm sao biết có Thiên Địa Quy Nguyên Phù trên đời này? Chẳng lẽ người cũng giống như hắn, đã từng nhìn qua thiên thư rồi ư? Còn nữa, người làm sao biết hắn vẽ loại phù này sẽ thành công?

Có gì đó rất không bình thường, Diệp Thiếu Dương suy đi nghĩ lại, chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất: Có người mật báo cho sư phụ biết! Người đó đã lén nói hết mọi thứ mình đã trải qua gần đây cho Thanh Vân Tử.

Một giây sau, hắn liền nghĩ đến một cái tên, lập tức cầm điện thoại di động lên, bấm số lão Quách, hắn muốn trực tiếp chất vấn y.

"Đệ nói sư phụ hả, ờ thì..."

Lão Quách do dự một chút rồi nói: "Thôi được, ta thừa nhận là ta nhắn cho sư phụ biết.

Hắc hắc, tiểu sư đệ, đệ thật là lợi hại, kín như thế cũng có thể đoán được."

"Nói chuyện chính!" Nghe Diệp Thiếu Dương hỏi dồn, lão Quách đành thú nhận một chuyện khiến kẻ khác vô cùng khiếp sợ: Dạo trước có một ngày Thanh Vân Tử tới Thạch Thành tìm hắn, hỏi lão Quách mọi chuyện liên quan đến hắn.

Y đương nhiên không dám giấu giếm, liền nói ra hết cho Thanh Vân Tử biết...

Sư phụ tới Thạch Thành!!! Diệp Thiếu Dương sững sờ trong giây lát, hỏi ngược lại: "Chuyện xảy ra khi nào?" "Vào...

Hôm trước."

"Hôm trước???".

Diệp Thiếu Dương kêu lên: "Hiện tại lão đang ở đâu?" "Đã...

đi rồi!" "Đệch, vì sao huynh không nói cho đệ biết?" Đầu bên kia điện thoại vang lên thanh âm ngượng ngùng của lão Quách: "Ờ thì...

Sư phụ không cho nói, ông ấy nói ông ấy không thể nhúng tay vào kiếp số của đệ, bởi vì ông ấy sợ trời khiển phạt, tiểu sư đệ, đệ đừng trách ta, đó là mệnh lệnh của sư phụ, ta không dám chống lại."

Diệp Thiếu Dương trầm mặc nửa ngày, hỏi tiếp: "Sư phụ đi đâu?" "Không biết, người ở chỗ ta một buổi liền đi, không có về Mao Sơn, cũng không biết đang dạo chơi ở đâu!" "Vậy sao lão lại phái La Vĩ Kiệt đến tìm đệ?

Sao không trực tiếp đưa Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ cho huynh luôn đi?" "Ai mà biết, sư phụ làm việc luôn luôn khó hiểu, đệ cũng không phải không biết tính sư phụ!".

Lão Quách lắc đầu.

Tắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương có chút thất vọng, nghĩ thầm lão già này đến Thạch Thành cũng không chịu gặp mình, cùng lắm thì mình không kêu lão hỗ trợ thôi, lão lo làm gì.

Bất quá nghĩ lại, nếu có gặp mặt, mình cũng sẽ không nhịn được mà cầu lão giúp, ít nhất cũng phải hỏi lung tung này kia, Thanh Vân Tử đại khái biết như thế, cho nên mới không tới gặp mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!