Qua qua đứng xuống đất, ngửa đầu nhìn Diệp Thiếu Dương
"Lão đại ngươi đã quên ta đã có nói với ngươi, ta đối với quỷ khí cảm giác so với các ngươi nhạy bén hơn nhiều, ta có thể tìm được ngọn nguồn của quỷ khí!"
Diệp Thiếu Dương trong lòng ngẩn ra, không chờ mở miệng nói, Qua qua đã nhảy tung tăng đi về phía trước, Diệp Thiếu Dương thấy vậy, cũng chạy đi theo.
Qua qua đi vài bước, liền dừng lại khịt khịt, đi qua mặt hành lang, rồi ngừng lại trước một gian phòng có cửa phòng đóng chặt, đem cái mũi dán lên khe hở cửa mà ngửi ngửi, nói
"Là ở bên trong phòng này!"
Nhẹ nhàng như vậy là tìm được rồi!
Diệp Thiếu Dương vốn trong lòng có chút hoài nghi, nhưng đảo mắt qua thấy Vương viện trưởng sắc mặt trắng bệch, đang lau mồ hôi, trong lòng liền rõ ràng, nhìn hắn cười cười
"Vương viện trưởng, mời mở cửa đi"
Cái này….
Vương viện trưởng trên mặt lộ ra biểu tinh khó xử,
"Nói này là kho hàng chứ tạp vật, không có khả năng có người ở, không cần phải nhìn đâu."
Tạ Vũ Tình vừa nghe bọn họ nói chuyện liền biết có chuyện rồi, nói
"Nếu bên trong không có ai, ngươi sợ cái gì? Mở ra để ta nhìn cái"
Bọn họ mấy người ở đây ồn ào, mấy bác sĩ cùng hộ sĩ ở bên cạnh nghe thấy cũng tiến đến tò mò nhìn xem xảy ra chuyện gì.
"Không có gì đâu mà nhìn, trở về làm việc hết đi!"
Vương viện trưởng hô về phía bọn họ.
Mấy người nhân viên bất mãn bĩu môi rời đi, nhưng đến khúc rẽ liền dừng lại, trộm nhìn về phía này, viện trưởng càng không cho bọn họ xem, thì bọn họ lại càng tò mò.
Tạ Vũ Tình nhìn Vương viện trưởng, lạnh lùng nói
"Căn phòng này ta khẳng định muốn vào, ngươi nếu không phối hợp thì ta tự tìm cách"
Vương viện trưởng do dự một chút, cảm thấy nếu mình kiên trì không mở cửa, sẽ làm bọn họ càng thêm hoài nghi, dù sao bọn họ cũng không phát hiện được cái gì, dứt khoát mở cửa cho bọn họ, thở dài lấy chìa khóa ra, tiến đến mở cửa, trong miệng nói
"Căn phòng này thật sự không có cái gì đâu, các ngươi cứ đòi vào, vậy thì vào xem đi."
Mở cửa ra, một mùi mốc bốc tới, Diệp Thiếu Dương dẫn đầu đi vào, trong phong có cửa sổ duy nhất bị đóng kín, tối đen như mực, cơ hồ không thấy gì cả, quay đầu lại hỏi Vương viện trưởng Không đèn?
"Đèn hỏng rồi, vẫn chưa có thay, xin lỗi."
Vương viện trưởng nhẹ nhàng cười.
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến mình có mang theo đèn pin trong ba lô, định duỗi tay lấy, qua qua phi thường hiểu ý liền nhảy lên đầu vai hắn, lấy ra đèn pin đưa vào tay hắn.
Diệp Thiếu Dương mở đèn pin, đối với căn phòng chiếu qua, phát hiện căn phòng cũng không lớn, cùng với phòng trong ký túc xá ở bốn người không sai biệt lắm, như lời nói của Vương viện trưởng trong này bày đầy cây chổi, cây lau nhà, xẻng … bên tường còn có mấy cái máy chữa bệnh.
Thật đúng là kho hàng, Diệp Thiếu Dương lau qua mặt trên 1 đồ vật thấy tay đen lên, xem ra mấy thứ này thật lâu không có ai động qua, nhưng cũng chỉ là để bài trí che mắt người khác.
Vương viện trưởng đứng ở cửa, thật là khẩn trương xoa xoa tay, nói
"hai vị đã thấy rõ ràng rồi chứ, ở nơi đâu là không có ai cả, cũng không có địa phương nào có thể giấu người."
Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, quay đầu nói với Qua qua,Ở vị trí nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!