Chương 372: Đại chiến đối thủ thần bí

Diệp Thiếu Dương nhìn Qua qua, lạnh lùng nói "Sư huynh ta nếu không có việc gì thì tốt, nếu không, ta nhất định giết ngươi chôn cùng!"

Qua qua khổ sở bĩu môi, bất quá nghĩ đến hắn đang lo lắng cho sư huynh, nên cũng bình thường lại.

Ô tô chạy đến ngõ cửa tiệm của lão Quách, ngõ nhỏ quá nên ô tô không đi vào được, Diệp Thiếu Dương cùng tứ bảo xuống xe, chạy nhanh vào cửa tiệm.

Cánh cửa cuốn của "Mai táng hành"

đang đóng lại, Diệp Thiếu Dương một tí cũng không dừng lại, nhảy lên đầu tường, rơi xuống trong sân, lập tức cảm nhận được một cổ quỷ khí cường đại, từ bên trong phòng ăn tràn ngập ra.

Diệp Thiếu Dương tiến đến, đẩy ra rèm cửa, chui vào phòng ăn.

Phòng ăn không có bật đèn, chỉ có hai ngọn nến, nhìn theo ánh nến, liền nhìn thấy một màn tra tấn tàn nhẫn mà mình cũng không nghĩ đến.

Thân thể lão Quách ngã trên mặt đất, hồn phách của hắn thì ở bên kia tường, hai tay bị ​một ​cây câu hồn tác trói lại, treo ở bên tường, vẫn không có nhúc nhích còn lâm vào hồn yểm, cả người tản ra một tầng quang mang ảm đạm, lúc sáng lúc tối, quang mang này tượng trưng cho hồn lực của hắn, tuy rằng mỏng manh, nhưng cũng chưa có biến mất.

Diệp Thiếu Dương trong lòng thả lỏng ra, may mắn là mình còn đến không quá muộn, ​một ​luồng cừu hận cực đoan bùng nổ trong lòng, nhìn về phía không xa ​một ​tên cao ​một ​tên béo.

một ​Tướng quân, mặt đen như mực, ​một ​quỷ sai, mập mạp Lúc Diệp Thiếu Dương thấy bọn nó, thì chúng nó cũng đang đánh giá Diệp Thiếu Dương, béo quỷ sai cười âm trầm "Ồ, cuối cùng cũng chờ được các ngươi tới đây, ta cảm giác được tên tiểu quỷ kia ở trên người của ngươi, chúng ta đến là vì nó, cho nên, giao ra cho ta đi?"

Quả nhiên là vì Qua qua mà đến, Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, hiện tại hồn phách của lão Quách còn ở trên tay chúng nó, không nên xé rách da mặt liền, vì thế nói "Ngươi thả người trước đi."

Béo quỷ sai cũng không có làm khó dễ, duỗi tay lấy xuống câu hồn tác, hồn phách lão Quách lập tức phiêu phù ở không trung.

Diệp Thiếu Dương tay cầm linh phù, nhẹ nhành niệm chú, đem hồn phách triệu hồi lại đây, hút vào trong lá phù, lúc này mới chân chính thả lỏng, ngẩng đầu nhìn về phía béo quỷ sai "Hiện tại, có thể tính sổ rồi."

Béo quỷ sai như nghe được một câu chuyện buồn cười, cười ha ha lên, tướng quân mặt đen ở bên cạnh khóe miệng cũng hiện lên một ​ý cười mỉa mai.

"Ngươi muốn cùng chúng ta tính sổ? ha ha, ta cũng không có nghê lầm đi, biết vì cái gì ta đưa hắn cho ngươi không? không phải đại gia ta có lòng thương người"

Béo quỷ sai lập tức ngừng cười, chầm chậm nói "Căn bản là không sợ các ngươi có như thế nào, dùng sao cũng cần động tay, các ngươi ​một ​cái cũng không trốn thoát."

Béo quỷ sai đi về phía trước, nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt nói "Ta có thể cảm giác được, tiểu quỷ là ở trên người của ngươi."

Diệp Thiếu Dương "là ở chỗ ta, đến mà bắt đi"

"Nhân loại ngu xuẩn "

Béo quỷ sai thở dài, bỗng nhiên vung lên câu hồn tác, bổ xuống Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lui nhanh ra phía sau, cũng rút ra câu hồn tác, đối công với nó.

Béo quỷ sai nhìn thấy câu hồn tác, sửng sốt một chút, trong miệng lẩm bẩm gì đó, câu hồn tác tức khắc sáng lên ​một ​đạo hắc quang.

"Quỷ khí thật là khủng khiếp!"

Tứ bảo ngẩn ra, lẩm bẩm nói.

Diệp Thiếu Dương cũng lẩm bẩm niệm chú ngữ, đem cương khí tăng dần lên câu hồn tác, quét ngang qua.

Hai câu hồn tác chạm vào nhau, phát ra âm thanh như tiếng sóng, Diệp Thiếu Dương cảm nhận được ​một ​luồng quỷ lực ăn mòn thật lớn, hổ khẩu tê rần, suýt nữa không cầm được câu hồn tác, lảo đảo lui về sau nửa bước, quỷ sai hơi thở có chút hỗn loạn, bình tĩnh nhìn hắn "

Đạo môn thiên sư?"

Thấy Diệp Thiếu Dương không nói, lập nói "Nếu là thiên sư, thì ta cũng không muốn động thủ, đem tiểu quỷ giao ra đây, như vậy thanh toán xong!"

Diệp Thiếu Dương nói "Giao cái gì?"

Béo quỷ sai lạnh lùng cười "Thiên sư thì sao, biết chúng ta làm ai không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!