Kiều lệ na lắc lắc đầu, nước mắt cứ rơi nhìn nàng
"Ta chịu sư mê hoặc của hắn, sau này tỉnh táo lại, ta thật sự hối hận, nhưng ta lại không dám nói cho ngươi chân tướng …. chỉ có thể càng lún càng sâu, ta cứ tưởng do mình có ý nghĩ xấu xa nên có có thể bị người ta lợi dụng, cho nên ta cảm thấy không có mặt mũi nào nhìn ngươi nữa."
Trang Vũ Ninh
"Nghe ngươi chủ động nói cho ta biết chân tướng, ta rất vui mừng, hơn nữa có Thiếu Dương ca hỗ trợ, hiện tại sẽ có không có đâu, ngươi cũng sẽ không bị hắn hại đến, cho nên ngươi cũng không cần quá sợ hãi."
Kiều lệ na lau nước mắt nhìn nàng, sợ hãi lắc đầu
"Vô dụng thôi, tên Hồ Uy phi thường lợi hại, không ai có thể đấu với hắn, ngươi nên đi nhanh đi, rời khỏi Thạch thành, chỉ có như vậy mới có thể….."
Trang Vũ Ninh lắc lắc đầu cười
"Không đâu, Thiếu Dương ca mới là pháp sư lợi hại nhất, ta tin tưởng hắn, tuyệt đối mạnh hơn Hồ Uy kia nhiều, đợi lát hắn đến, ta mang ngươi đi gặp qua là biết."
Đột nhiên nhớ tới
"Đúng rồi, sao trước đây ngươi không dám nói với ta chân tướng, vì sao hôm nay lại nói?"
Nhắc tới vấn đề này, Kiều lệ na lập tức khẩn trương lên,
"Mấy ngày gần đây, ta cảm giác được có thứ gì đi theo mình, ta có dự cảm mình sẽ không sống được lâu, hẳn có đồ vật gì muốn giết ta, cho nên muốn đem chân tướng nói với ngươi, như vậy cho dù là ta có chết, cũng có thể buông bỏ được…."
Vừa nghe nàng ấy nói như vậy, Trang Vũ Ninh cũng có cảm giác trong phòng tràn nhập một cổ hơi thở quỷ dị, nhíu mày
"Không cần nói bừa, ngươi cùng ta rời đi, chúng ta ra bên ngoài đợi Thiếu Dương ca, hết thảy sẽ không có việc gì."
Kiều lệ na gật gật đầu, đứng lên, hai người cùng bước ra khỏi phòng.
Phòng khách tối đem như mực, Trang Vũ Ninh lấy ra di động, bật đèn của nó lên, chiếu sáng xuống lầu, cùng Kiều lệ na đi xuống.
Khi đang xuống lầu, thì trong lòng cảm thấy được áp lực càng thêm mãnh liệt, Trang Vũ Ninh cảm thấy thật khẩn trương, bước nhanh đi xuống, tới lầu một, cảm giác càng thêm mãnh liệt, Trang Vũ Ninh trong lòng hoảng loạn lên, dẫn Kiều lệ na đi nhanh về cửa phòng, đột nhiên dưới chân trượt một chút, thiếu chút nữa là té ngã, ánh mắt nhìn quanh, trong hình ảnh đột nhiên lóe lên là dì Mai đứng cách đó không xa.
Dì Mai cúi đầu, đầu tóc rối tung ở trước mặt, đôi tay cầm chổi lau nhà, đứng quét nhẹ nhàng mặt đát.
Nàng thế nào từ nãy vẫn ở đây quét nhà? Các ngươi …. đi à?
Dì Mai sâu kín nói.
Trang Vũ Ninh gật gật đầu
"Chúng ta phải đi, dì Mai ngươi đi theo cùng chúng ta luôn đi"
Một bên nói, một bên dùng đèn pin chiếu xuống xem vì cái gì mà lúc nãy mình trượt chân, kết quả, thấy là một vũng chất lỏng màu đỏ dính dính.
Trong lòng đột nhiên run lên, là máu?
Theo ánh sáng của đèn di động, thấy chất lỏng còn đang chảy, vì thế chiếu theo nguồn máu, thì thấy cây lau nhà của dì Mai ở trong vũng máu mà kéo qua kéo lại, còn có nhiều máu tươi từ trên cây côn lau nhà chảy xuống dưới.
Trang Vũ Ninh đem ánh mắt nhìn lên trên, lúc này mới phát hiện toàn thân dì Mai đều chảy máu, lúc trước tối quá còn tưởng mặc đồ màu hồng…..
Máu tươi, là từ trên đầu chảy xuống mái tóc dài của nàng, không ngừng nhỏ nhỏ xuống, Trang Vũ Ninh còn đang nhìn, thì dì Mai, vươn bàn tay đem tóc dài vén lên, phía dưới là một khuôn mặt thất khiếu chảy máu.
Dì Mai mở ra cái miệng đầm đìa máu tươi, nhẹ nhàng cười
"Sàn nhà vẫn luôn lau mà không sạch sẽ, các ngươi nói xem vì sao vậy?"
A---------
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!