Diệp Thiếu Dương đôi tay bám lên tường vây, cánh tay dùng sức, bò lên trên, nhìn vào phía trong thì thấy, khắp nơi cỏ hoang mọc, nhưng nhìn kỹ thì thấy không đúng, cỏ hoang nhìn có đủ loại, nhưng cũng chỉ có vài loại.
Diệp Thiếu Dương liền phân biệt ra, có quỷ xà thảo, quỷ đèn lồng, âm phong cúc, đều là những thứ có thể tinh luyện ra pháp dược, công hiệu khác nhau, nhưng đều có quan hệ đến dưỡng hồn.
Không khỏi suy đoán, những dược thảo này chắc là Hồ Uy trồng, vì để luyện ra pháp dược, cụ thể như thế nào cũng không rõ ràng lắm, nhưng có thể khẳng định dùng để dưỡng tiểu quỷ.
Diệp Thiếu Dương nhảy xuống tường vây, đến giữa ngôi nhà, đi quanh một vòng, phát hiện tòa nhà này chiếm khoảng 100 mét vuông, bốn phía đều có cửa sổ, nhưng đều bị đóng ván gỗ từ phía trong chặt chẽ, hơn nữa ván gỗ có thể ngăn cản âm khí thoát ra ngoài.
Cho nên kết quả điều tra của Trang Vũ Ninh là chính xác, trong phòng chắc chắn có điều cổ quái.
Cửa chính căn phòng, có hai khung sắt lồi ra, bị một cái xích sắt buộc lại, ở trên có ổ khóa.
Diệp Thiếu Dương lại từ phía tường vây ra ngoài, nhìn thấy Tạ Vũ Tình đứng cạnh một lão hán 60 tuổi.
"Vị này là bí thư chi bộ, nhìn thấy chúng ta vào thôn, nên đi đến hỏi tình huống một chút."
Tạ Vũ Tình giải thích cho Diệp Thiếu Dương " những manh mối ta biết, có rất nhiều là do lão tiên sinh cung cấp, nói đến phải cảm ơn lão nhân gia."
Bí thư chi bộ thôn, từ giọng nói nghe ra, Diệp Thiếu Dương là người lãnh đạo nơi này, vì thế hỏi hắn "Các ngươi có phải hay không muốn đi vào ngôi nhà này?"
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu hỏi "không thể đi vào à?"
"Không thể vào, tuyệt đối không thể vào được."
bí thư chi bộ quơ tay nói "ở nơi này có quỷ."
"Quỷ gì, sao lại nói như vậy?"
Diệp Thiếu Dương hỏi.
Bí thư chi bộ thôn chần chờ 1 chút, hướng mặt hắn nhìn nhìn, rồi thấp giọng nói "Đây là nhà của lão Trần, lúc lão Trần chết, tiểu uy cũng đã dọn đi, đem viện tử vào cửa ngoài khóa lại, đến cửa sổ cũng dùng ván gỗ đóng đinh lại hết.
Sau đó, người trong thôn phát hiện hắn thường xuyên xuất hiện, nên hoài nghi bên trong cất dấu thứ gì tốt trong đó, nên khuya khoắt liền đột nhập vào, kết quá ….
ài, trở về liền nói bên trong có tiếng quỷ kêu, một đám bị bệnh nửa tháng không xuống gường được, như là ở trong đó bị trúng tà!"
Diệp Thiếu Dương hỏi "Chỉ nghe có tiếng quỷ kêu thôi sao?"
Bí thư chi bộ thông ánh mắt sửng sốt "Nghe tiếng quỷ kêu còn chưa đủ? nêu gặp được quỷ, bọn họ có thể còn mạng trờ ra hay sao?"
Diệp Thiếu Dương cười cười, liền tiếp theo hỏi "Tiếng kêu của quỷ như thế nào?"
"Nó giống như tiếng con nít, có khóc có cười, à cũng không phải là thanh âm của 1 đưa."
Tạ Vũ Tình cùng Diệp Thiếu Dương nhìn nhau, biết là đã tìm đúng địa phương rồi.
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, hỏi "nghe nói Hồ Uy ngẫu nhiên cũng có buổi tối trở về đúng không? các ngươi có cùng hắn nói qua chuyện này?"
"Nào có ai dám hỏi, hắn là nhi tử của lão Trần, cũng là một "lão hán"."
bí thư chi bộ nói "hắn trước giờ ở trong thôn, luôn rất quái gở, không có cùng người nào lui tới, lúc cảnh sát hỏi ta, ta cũng nói như vậy thôi, tiểu uy tuy rằng là người trong thôn, nhưng cũng không ai hiểu hắn cả."
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu nói "người vừa rồi nói, lão hán, có ý tứ gì?"
"Lão hán là cách nói của người nhà quê, chính là thầy cúng, pháp sư.
Phòng ở của hắn, ai dám tùy tiện bước vào."
Vô nguyệt đạo trưởng nghe thế, liền hừ 1 tiếng, nói "một cái thầy cúng ở địa phương mà cũng đáng nhắc tới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!