Diệp Thiếu Dương nói: "Cũng không phải là do tôi làm, làm sao tôi biết được."
Tiểu Mã hỏi: "Vậy cái thứ bên trong bọc da người này là gì vậy?"
Diệp Thiếu Dương lấy ra Mao Sơn diệt linh đinh, muốn mở cái bọc da đó ra xem thử, bỗng nhiên nhớ ra đây là hành động bí mật nên nhất thời
không nên phá hỏng thì tốt hơn.
Thế là bảo Tiểu Mã lấy di động chụp hình để lưu lại chứng cứ. Sau đó
thuận theo hai bên giá leo lên trên, quả nhiên phía trên không có bọc da người.
Diệp Thiếu Dương cuối người nhìn một chặp, sờ sờ, quả nhiên đúng với
dự đoán. Trong đầu suy nghĩ một hồi, đã suy ra được chân tướng.
"Đây là cây hòe gỗ thô" Diệp Thiếu Dương từ giá hàng nhảy xuống, nhìn quanh trái phải, gần đó còn có vài cái giá gỗ giống vậy, hít sâu một
hơi rồi nói: "Thật không thể ngờ đây là căn phòng để gia công Cổ Mạn
Đồng."
Gọi Tiểu Mã đem một cây nến khác nữa đến để nhìn rõ hơn, kết quả ngay cả một chút động tĩnh cũng không có. Nhận thấy có điều gì đó không
đúng, quay đầu lại nhìn.
Trang Vũ Ninh sắc mặt trắng bệch, hai tay che mặt, đôi mắt trợn tròn đầy sự sợ hãi nhìn về phía sau lưng mình.
Tiểu Mã cũng không khá hơn là mấy, miệng há ra, sững sờ đưa tay ra
run rẩy về phía hướng đối diện. Diệp Thiếu Dương đột ngột quay đầu lại,
một con búp bê mặc váy sợi bông, tóc màu vàng kim đang từ một bộ giá gỗ
nhỏ phía sau đi tới. Bởi vì xương khớp toàn thân không thể cử động tự
nhiên nên tư thể đi của nó rất vụng về, lung la lung lay, duỗi thẳng hai tay trông giống như một cương thi.
Dưới ánh sáng đang lay động của cây nến, sắc mặt của búp bê vàng nghệ giống như được quét một lớp dầu lên trên, đôi mắt to nhưng không có
tròng mắt mà tràn đầy trong đó là thứ chất lỏng màu xanh.
Nó nhoẻn cười, ngũ quan vốn dĩ rất dễ thương, nhưng khi nhìn thấy con búp bê đang từ từ tiến gần từng chút một đến chỗ mình, trong lòng ba
người không hề cảm thấy nó dễ thương chút nào. Trái lại, vẻ bề ngoài dễ
thương cộng với hành động của nó đã tạo nên một cảm giác làm cho người
khác không thể nào hòa cảm, càng tăng thêm vẻ quái dị và đáng sợ.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói "Cuối cùng thì tôi cũng biết
tại sao dưới tầng hầm lại không có cơ quan rồi, thì ra là do thứ này
đang ở đây đợi. Một con tà linh sống có tác dụng nhiều hơn là những cơ
quan kia."
Tiểu Mã thấy Diệp Thiếu Dương nói xong cũng bắt đầu nói "Vậy sao cậu còn bình tĩnh như vậy? Đánh a"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!