*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Lê Lương Tất Thành
Biên: rjnpenho
Tạ Vũ Tình lập tức nhắc nhở đồng nghiệp: "Haizzz, cũng sắp báo cáo kết quả công tác được rồi, đừng phiền phức như vậy nữa. Sự thật thế nào ai cũng đều biết, tìm đại một lý do nào đó đưa vào hồ sơ thôi…"
Diệp Thiếu Dương chỉ chiếc quan tài chôn dưới đất rồi nói: "Mấy người lập công rồi đó, đây chính là văn vật ngàn năm. Nhưng trước tiên mấy người cần phải có cách xử lý cho ổn thỏa, tìm một lý do thích đáng, chứ không thể nói thẳng Thi Vương đã từng nằm trong quan tài này được!".
"Điều này thì ngươi cứ yên tâm, cấp trên…. nhất là phía cảnh sát hiểu rất rõ tình hình, sẽ không có vấn đề gì đâu!". Tạ Vũ Tình nói xong liền để lại hai cảnh sát chụp ảnh hiện trường và trông coi quan tài. Còn hai người khác đỡ thiếu niên thần bí đứng dậy, đi về phía ngoài sơn cốc.
Tạ Vũ Tình hiếu kỳ dùng đèn pin chiếu vào mắt của thiếu niên, ánh mắt nàng sáng rực lên: "Ái chà, cậu nhóc đẹp trai gớm. Ối… tròng mắt của cậu ta sao lại có màu xanh nhỉ?"
"Trở về rồi nói!". Diệp Thiếu Dương trả lời.
Đoàn người đi ra phía ngoài sơn cốc, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, trừ thiếu niên thần bí kia ra, ba người Đàm Tiểu Tuệ, Tiểu Mã và Đằng Vĩnh Thanh đều bị thương, người thì bị thương nặng, người thì bị thương nhẹ. Nhưng chung quy tất cả mọi người đều có thể còn sống quay về, riêng bản thân mình còn tìm được thuốc giải Huyết Cổ
- Máu của Kim Soái. Hành động lần này có thể nói là thành công mỹ mãn.
Đi tới bên ngoài Tử Nhân Câu, Diệp Thiếu Dương lập tức nhìn thấy mấy tên Huyết Vu sư mặc áo đen, từng tên một đều bị còng tay lại. Bọn chúng được vài cảnh sát trông coi chặt chẽ, tinh thần uể oải, ngồi xổm trên mặt đất.
Tạ Vũ Tình ra lệnh cho vài cảnh sát áp giải mấy tên này trở về. Tuy bọn chúng đều bị phá pháp thân nhưng Uông Đình vẫn còn có chút không yên tâm. Cô tạm biệt mọi người rồi cũng tham gia vào đội ngũ áp giải. Họ chọn một con đường tương đối dễ đi, từ từ khuất xa.
"Bọn họ đi đâu vậy?" Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.
Tạ Vũ Tình trả lời: "Đi tới trấn nhỏ mà ta đã dừng chân lúc trước!"
Diệp Thiếu Dương trợn mắt lên hỏi tiếp: "Cứ như vậy mà đi sao?"
"Nếu không thì còn thế nào nữa, xe cộ cũng không thể vào tới đây!"
"Được rồi!". Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nghĩ thầm đám Huyết Vu sư này cũng thật là xui xẻo, đã bị xem là tội phạm rồi bắt lại, còn phải đi bộ mấy chục cây số nữa, chịu tội như vậy đúng là….
Tiếp đó Diệp Thiếu Dương nhìn thấy mấy tên Huyết Vu sư trước đó bị mình và Tiểu Mã đánh ngất đa phần vẫn chưa tỉnh lại. Một hai tên tỉnh lại thì ánh mắt cũng ngây ngốc, dường như không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có điều, trên mặt chúng toàn là máu tươi.
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, hắn liền hỏi Tạ Vũ Tình: "Các người còn ngược đãi nghi phạm nữa à?"
"Làm gì có?". Tạ Vũ Tình trợn mắt nhìn hắn: "Tiểu Đình nói trong đám người này có mấy tên bị các ngươi đánh ngất, chưa bị dội máu chó đen. Cô ấy sợ rằng sau khi chúng tỉnh lại sẽ thi triển Huyết Vu thuật cho nên phải dội máu chó đen lên người chúng, mỗi người một túi... Như vậy không bị xem là ngược đãi chứ?"
Diệp Thiếu Dương vừa nghe xong liền không thể không bội phục tiểu nha đầu này cẩn thận: "Vậy mấy người này tính sao?"
"Không có đủ người để áp giải, ta đã điều thêm người tới rồi, chắc khoảng nửa tiếng nữa là tới!". Tạ Vũ Tình nói xong quay đầu lại nhìn đám người Tiểu Mã. Xem chừng mấy người bọn họ không thể đi đường dài được, nàng liền dẫn họ đi về phía trước mấy chục mét, tới nơi đầu gió mới bảo mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Sao không ngồi ở chỗ hồi nãy?". Diệp Thiếu Dương hỏi nàng.
"Chỗ này gió lớn, không có muỗi!". Tạ Vũ Tình nhíu mày nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương cạn lời, bản thân mình vừa mới trải qua chiến đấu sinh tử cũng chẳng nói gì, vậy mà nàng lại sợ bị muỗi đốt….
Đằng Vĩnh Thanh bởi vì hao tổn pháp lực quá độ cho nên tổn thương tâm mạch, một mình đi tới dưới gốc cây gần đó đả tọa điều tức.
Tạ Vũ Tình lấy từ trong ba lô ra mấy chai nước lọc, một hộp KFC rồi nói với mọi người: "Tất cả đều đói rồi có đúng không, mau ăn đi!"
Diệp Thiếu Dương lập tức giật lấy một chiếc đùi gà rồi oán trách: "Cô mời khách thì nên rộng lượng một chút, sao vẫn giống như lần trước, mua có một tí đồ Tây thế này!?"
"Đồ Tây hả...". Tạ Vũ Tình chẳng biết phải nói gì nữa, nàng giải thích: "Đường xa như vậy mà phải đeo một đống đồ trên lưng, cái vai nhỏ bé của ta đã không chịu nổi rồi! Sưng lên thì ngươi có xoa cho ta không, có đồ ăn đã là tốt rồi, ngươi mau ăn đi!"
Tạ Vũ Tình cầm lấy một chiếc đùi gà, nàng đang định đưa cho cậu thiếu niên thì quay đầu tìm kiếm cả nửa ngày mới phát hiện ra tên nhóc này cũng giống như Đằng Vĩnh Thanh. Cậu ta đi tới dưới một gốc cây, không đả tọa điều tức mà dựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần, cũng chẳng biết đã ngủ hay chưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!