Chương 189: Huyết cổ thi vương

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Thiếu Dương nói: "Không phải là mạo hiểm, tôi đâu biết nó đang giả bộ, mà tôi cũng chỉ có thể dùng cách như vậy, chứ chẳng lẽ lại để nó mang cô đi?

Huống hồ, tôi tự tin, một kiếm của tôi đã canh chuẩn xác thời cơ và tốc độ, chỉ cần Tiểu Mã không làm hỏng việc, tôi chắc chắn sẽ cứu được cô."

"Vạn nhất thất bại thì sao?"

Diệp Thiếu Dương cười cười: "Nếu thất bại, tôi sẽ cho nó chôn cùng với cô."

Tạ Vũ Tình lầu bầu: "Ta không muốn chôn cùng với nó. Thôi được rồi, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi trước của ta, quỷ sai vì sao không giết người khác mà chỉ giết bọn ta?"

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lát rồi nói: "Đây cũng chỉ là suy đoán, thứ nhất, lần trước nó đã bị tôi đánh trọng thương, cố gắng dưỡng thương, gần đây nhất mới khôi phục lại một chút; thứ hai, mục đích của nó là hoàn thành Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, không phải là làm ác quỷ hung tàn, không cần thiết phải giết người.

Nó rất tỉnh táo, biết giết vài cá nhân không mang đến ích lợi nào cho nó, trái lại càng dễ bại lộ, cho nên khiến tôi chú ý tới nó, do đó làm lỡ chuyện của mình."

Đàm Tiểu Tuệ nghe thế nói rằng: "Không sai, em có đi điều tra thì được biết nó luôn ở trong miếu Thất bà bà, tự tích lũy tà khí thông qua Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, sau đó truyền đến cho Thất lão yêu, đây mới là nhiệm vụ chủ yếu của nó, giết người là chuyện của những con quỷ khác, nó không cần thiết phải giết người."

Diệp Thiếu Dương nghe thấy thế liền biết Đàm Tiểu Tuệ chắc chắn biết không ít chuyện, vội hỏi: "Em còn chưa kể cho anh nghe đấy, tiểu Như nói em đi điều tra tung tích của Kim Soái.

Em trở về lúc nào, vì sao lại đến miếu Thất bà bà đầu tiên?"

Đàm Tiểu Tuệ trầm ngâm một chút, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Bao giờ rảnh em sẽ kể cho anh nghe chuyện em truy bắt Kim Soái, em đã tìm được vị trí của y rồi.

Thế nhưng với năng lực của em thì căn bản vẫn chưa bắt được y, cho nên em mới quay về tìm anh..."

Nghe cô nói đã tìm được Kim Soái, Diệp Thiếu Dương lập tức kích động, chỉ là có người còn kích động hơn hắn, Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như đồng thanh hỏi: "Y đang ở đâu?"

Đàm Tiểu Tuệ nhẹ nhàng thở hắt ra, nói rằng: "Tử Nhân Câu."

Mọi người lập tức phát lạnh, chỉ vừa nghe cái tên đó liền biết nó không phải là chỗ tốt.

Diệp Thiếu Dương trầm giọng nói: "Tử Nhân Câu là chỗ nào?"

"Nam Cương, Thập Vạn Đại Sơn."

Diệp Thiếu Dương nhíu mày: "Ý em là ranh giới giữa ba quận Vân Quý Xuyên (1) và Thập Vạn Đại Sơn? Em không phải là đang nói đùa chứ?".

(1) Vân Quý Xuyên:

Viết tắt của ba tỉnh Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên.

Đàm Tiểu Tuệ nói: "Anh đã cứu em một mạng, em cũng không muốn gạt anh, Kim Soái chính là một hậu nhân của gia tộc Đại Vu tiên bọn em, là bối thúc thúc của em, thế nhưng y là một Huyết Vu bị gia tộc truy nã, không rõ tung tích, lúc em trở lại Tứ Xuyên có điều tra một chút... Nói chung, em xác định y đã trốn vào Tử Nhân Câu (2)."

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ thì thấy lời nói của Đàm Tiểu Tuệ rất logic: Kim Soái đã biết mình bị cảnh sát Thạch Thành truy nã, lại đang mù một con mắt, không có tiền phẫu thuật thẩm mỹ, cho nên chỉ có một cách là bỏ trốn.

Mà Diệp Thiếu Dương cũng đã từng đoán ra chuyện y bỏ trốn, bất quá hắn không ngờ tới Kim Soái lại dám vứt bỏ hết mọi thứ, xuyên qua tầng tầng lớp lớp sự truy lùng để chạy tới Thập Vạn Đại Sơn xa xôi hẻo lánh.

"Tử Nhân Câu mà em nói nằm ở đâu?

Tại sao y lại muốn trốn đến đó?". Diệp Thiếu Dương hỏi: "Còn nữa, Huyết Vu là gì?"

Đàm Tiểu Tuệ khẽ chuyển mắt nhìn thoáng qua Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như, thở dài, nói: "Mọi người cũng không phải người ngoài, em sẽ nói thẳng, mọi người cũng biết, Vu thuật Miêu Cương chia ra làm hai loại hắc bạch, Bạch Vu thiên về y thuật, Hắc Vu thiên về cổ thuật, thế nhưng Thiếu Dương ca, anh đã đoán sai rồi, hai Hắc Bạch Vu vốn là đồng tông, Vu thuật Miêu Cương vừa có thể cứu người cũng vừa có thể hại người.".

"Mỗi một gia tộc Miêu Cương đều có một hai Hắc Vu sư, bọn họ luyện cổ thuật không phải là để hại người mà là để bảo vệ người trong tộc, tránh cho gia tộc mình bị dòng tộc khác làm tổn thương.

Bởi vì trong quá khứ ở Miêu Cương có những dòng tộc thường hay tranh giành lãnh địa và vật chất với nhau, cho nên dẫn đến bạo phát chiến tranh, mà năng lực của cổ sư tuy rằng không có tác dụng quá lớn trong chiến tranh nhưng vẫn có lực chấn nhiếp nhất định.

Em nói như vậy mọi người có hiểu không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!