*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe giọng nói của nàng, Diệp Thiếu Dương chợt đau nhói.
Quỷ sai lập tức cả giận mắng: "Diệp Thiên sư, ngươi có ý gì, cô gái này đã chết, chẳng lẽ ngươi muốn mang cô ấy trở về sao?"
Tạ Vũ Tình vừa nghe xong vô cùng sửng sốt, nhìn quỷ sai rồi lại nhìn Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm nói: "Ta... Đã chết?"
Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: "Đừng sợ, tôi sẽ nghĩ cách cứu cô."
Người sau khi chết, hồn phách nhận thức được mình tử vong thì sẽ biết được thiên mệnh, hiểu ra rất nhiều chuyện thiên địa đại đạo.
Tạ Vũ Tình nhớ tới thảm kịch của mình lúc chết, yếu ớt thở dài, nói: "Đúng rồi, ta đã chết!"
Đồng thời, nàng cũng hiểu ra rất nhiều việc, ngẩng đầu, ánh mắt tuyệt vọng nhưng bình tĩnh nhìn Diệp Thiếu Dương, cười chua chát, nói: "Chỉ mới vài ngày không gặp mà đã âm dương cách biệt.
Thiếu Dương, ngươi đi đi, ngươi mặc dù là Thiên sư nhưng cũng không thể nghịch thiên cải mệnh, sau khi chết vẫn còn nhìn thấy ngươi là ta đã rất hạnh phúc rồi!"
Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay: "Đừng nói nhảm, cứ ở yên đó, chờ tôi mang cô về!"
Tạ Vũ Tình ngẩn ra, trong mắt nổi lên một tia sáng mong chờ thế nhưng lại nhanh chóng biến mất, khẽ thở dài, thầm nghĩ thọ nguyên con người là do trời định, thọ nguyên đã hết, Diệp Thiếu Dương cũng không thể làm gì được. Lẽ nào hắn định chặn lại lục đạo luân hồi?
Không, tuyệt đối không thể!
Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn quỷ sai, nói rằng: "Làm phiền sai gia giúp ta tra thọ nguyên của cô ấy một chút, nếu như thật đã hết, ta nguyện ý đổi ba mươi năm thọ mệnh cho cô ấy!"
Tạ Vũ Tình nghe vậy ngơ ngẩn tại chỗ, vội vã kêu lên: "Diệp Thiếu Dương, ngươi đang nói lung tung gì thế?"
Quỷ sai cũng sửng sốt, nói: "Cô ấy là gì của ngươi mà ngươi nguyện ý đổi mệnh cho cô ấy?"
"Cô ấy là bạn của ta, vì giúp ta mà chết, ta phải mang cô ấy trở lại."
Quỷ sai cười cười, nói rằng: "Ngươi đã nguyện ý đổi mệnh thì ta cũng không phản đối, có điều trách nhiệm của ta là đến bắt cô ấy, nếu như ngươi thật sự muốn cứu cô ấy thì hãy đi tìm phán quan đi!"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói: "Ta đi cùng với ngươi xuống âm ty."
"Vậy làm phiền tiên sinh chờ vài ngày, xung quanh mười mấy dặm còn có vài người đang chờ ta dẫn hồn, đường xá xa xôi, sợ là ba năm mới có thể trở lại."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe xong liền bối rối: "Ba năm sau thì thi thể mục rữa hết, còn hoàn dương cái gì?"
Quỷ sai nói: "Ta mặc kệ, nhiệm vụ không thể không hoàn thành, ta cũng không thể đưa mỗi mình cô ấy đến cõi âm."
Diệp Thiếu Dương nói: "Cho nên ta mới bảo ngươi giao cô ấy cho ta, tự ta sẽ đến cõi âm tìm phán quan đổi mệnh, thế nào?"
"Cái này không được, vạn nhất ngươi lén đưa cô ấy hoàn dương thì ta gặp phiền phức.". Quỷ sai nghiêm nghị chỉ vào Diệp Thiếu Dương, quát: "Ta nói nhiều như vậy là đã để mặt mũi cho ngươi lắm rồi, sinh tử có số, không sai chút nào, ngươi cũng đừng làm mất thời gian của ta!
Mau trở về đi!".
Đường này không thông, không thể làm gì khác hơn là dùng hạ sách. Diệp Thiếu Dương đè nén cơn tức, gọi tên Tiểu Mã.
Tiểu Mã vẫn đang ở một bên vừa nghe nói chuyện vừa tập niệm thần chú, đột nhiên nghe thấy hắn gọi mình, nhìn sang, hỏi: "Gì vậy?"
Diệp Thiếu Dương lùi ra đằng sau, chép miệng nhìn quỷ sai.
Tiểu Mã sửng sốt một chút, biết đến lượt mình "xuất chiến", nghĩ đến đối phương là quỷ sai, thật có chút sợ, hắng giọng một cái, mạnh mẽ đi về phía trước vài bước, nhìn quỷ sai, nói rằng: "Ngươi... rốt cuộc có thả người không?". Vừa nói xong, cậu liền cảm thấy lo lắng.
Quỷ sai nhướng mày nhìn chằm chằm vào Tiểu Mã, cả giận nói: "Hả?"
"Ách..., quỷ sai lão gia, ngài thả bạn của tôi ra đi, tôi sẽ đốt cho ngài nhiều tiền, có được không? Hai bên đều có lợi mà, nếu không tôi sẽ đốt cho ngài một chiếc BMW, hai ảnh mỹ nữ nữa, OK?". Tiểu Mã quyết định giở trò năn nỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!