*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con mẹ nó, Tiểu Diệp tử không có ở đây, ngươi mới dám đến hù lão tử đúng không? Lão tử cóc sợ! Lão tử sớm muộn gì cũng trở thành đạo sĩ... Hơn nữa Tiểu Diệp tử cũng nói rồi, mấy con này hơn phân nửa chỉ là thủ hạ của Thủy quỷ, vài con tiểu quỷ tiểu yêu tu vi không ra gì chắc chắn không đánh lại mình...
Tiểu Mã đang suy nghĩ linh tinh để tự an ủi bản thân, cậu hít một hơi thật sâu, đi vòng qua khoang thuyền tới mạn thuyền bên kia, nghe thấy bên trong khoang thuyền có một hồi âm thanh quái dị, liền biết rằng nó đang ở bên trong khoang thuyền.
Là quỷ hay là yêu?
Bộ dáng trông như thế nào?
Do dự chốc lát, Tiểu Mã rốt cuộc lấy được chút dũng khí, giơ tay vén bức màn lên.
Một con quái vật mặt tam giác đang há cái mồm rộng ngoác ra cười với cậu. Thân thể của nó giống như một con cóc, hai chân rất dài, các ngón chân bành ra hai bên, ngồi xổm trên mặt đất.
Không đợi Tiểu Mã nhìn kỹ lưỡng, quái vật lập tức bật thẳng về phía trước, cưỡi lên người cậu, hai tay xiết chặt cổ cậu.
Lúc này đột nhiên có một đạo tử quang từ trong túi áo Tiểu Mã bắn ra, đánh vào người quái vật, toàn thân quái vật run lên rồi lùi về phía sau. Kết quả làm cho Tiểu Mã trượt chân, cả hai đồng thời ngã về phía sau khoang thuyền.
Sức nặng cả người Tiểu Mã đều rơi vào trên người đối phương, quái vật cũng không chịu nổi, bị ép tới nỗi phải kêu to một tiếng, nó muốn giãy thoát ra, nhưng tứ chi còn chưa chạm tới thân thể Tiểu Mã, lại có một đạo tử quang khác bắn thẳng lên người nó, khiến nó giống như người bị điện giật, đau đến nỗi không dám động đậy nữa.
Tiểu Mã thò tay vào túi thì phát hiện đó là đồng tiền Đúc Mẫu, nhất thời giật mình, hóa ra Tiểu Diệp tử không lừa mình, thứ này thật sự là đồ tốt.
Cậu lại nhìn con yêu quái mặt mày quái dị, dữ tợn, cũng không còn cảm thấy nó kinh khủng nữa, cười lạnh một tiếng, nói:
"Có một đồng tiền thôi mà cũng sợ, thì ra chỉ là loài tiểu yêu, tiểu quỷ, hãy xem Tiểu Mã ca thu phục ngươi đây!".
Cậu ấn một tay lên người đối phương, một tay thò vào túi móc ra một xấp linh phù màu vàng. Thời gian gần đây, cậu vẫn luôn luyện tập vẽ Địa Hỏa phù, vẽ xong một tấm lại cất đi, dự định có thời gian sẽ thử nghiệm một loạt, xem rốt cuộc có mấy tấm dùng được.
"Đến đây nào người anh em, coi như ngươi xui xẻo, thử xem nhé!". Tiểu Mã cầm một xấp Địa Hỏa phù ném về phía quái vật, dán một tấm lên trán nó, sau đó nhắm mắt niệm một câu chú ngữ, không có tác dụng gì. Cậu giật ra, dán một tấm khác lên trán nó, vẫn không có phản ứng, một hơi dán luôn bảy, tám tấm.
Nhưng kết quả chẳng có tấm nào dùng được.
Quái vật kia thực chất chỉ đang e ngại thần lực của đồng tiền Đúc Mẫu, không có cách nào phản kháng, chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn Tiểu Mã, không biết cậu ta đang làm trò gì.
Nếu nó biết bản thân bị đem ra làm vật thí nghiệm cho đạo thuật của Tiểu Mã, chỉ sợ nó nhục quá sẽ cắn lưỡi tự sát.
"Ta không tin ngay cả một tấm cũng không có tác dụng!" Tiểu Mã tức giận, dứt khoát đem mấy chục tấm linh phù còn lại dán đầy lên người quái vật, thầm niệm chú, chỉ nghe Oành một tiếng, cậu mở to mắt ra nhìn, có khoảng 3-4 tấm linh phù đã bốc cháy.
Cậu bất đắc dĩ lắc đầu, mình vất vả vẽ nhiều như vậy, rốt cuộc cũng đã có vài tấm sử dụng được.
Trên thân quái vật, những nơi bị Địa Hỏa phù đốt cháy lập tức héo rút đi, chảy ra máu đen vừa tanh vừa hôi, trong chốc lát cả thân thể quái vật đều bị thiêu đốt, máu đen chảy ra khắp nơi.
"Lần đầu tiên ra tay đã coi như không tệ rồi!". Tiểu Mã nhìn sàn khoang thuyền dần đọng lại vũng máu đen, nghĩ thầm tự an ủi bản thân.
Lúc này, ở động phủ của Thủy quỷ, Diệp Thiếu Dương ném đồng tiền về phía trước, chỉ nghe Đinh… một tiếng, một bóng đen còn chưa kịp hiện hình đã bị đánh cho hồn phi phách tán.
"Mao Sơn Thiên sư đang ở đây, tất cả hiện hình cho ta!". Diệp Thiếu Dương hét lớn, xòe ra mấy hạt đậu đồng, vài tên tiểu quỷ bị đánh cho hiện hình, hoảng sợ tán loạn, dập đầu bái lạy Diệp Thiếu Dương.
"Đại pháp sư tha mạng, bọn tôi chỉ là thôn dân quanh đây bị Thủy quỷ hại chết rồi bắt tới đây làm quỷ bộc, bọn tôi chưa từng hại người, cầu xin đại pháp sư hãy siêu độ cho bọn tôi..."
Diệp Thiếu Dương nói:
"Vậy Thủy quỷ đang ở đâu?"
"Đang ở bên trong động phủ, tu vi của nó rất cao, mấy pháp sư lợi hại đều bị nó hại chết, đại pháp sư xin hãy cẩn thận!".
Diệp Thiếu Dương cũng không nói nhiều, vẽ một tấm Dẫn hồn phù ném vào trong gió rồi nói: Mau vãng sanh!
Mấy quỷ hồn cúi đầu bái tạ, bám lên tấm phù rồi bay ra ngoài động phủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!