*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chỉ tới đó thôi!". Đàm Tiểu Tuệ nói: "Anh mau nghĩ biện pháp để tìm cổ sư kia đi, nếu không..."
Diệp Thiếu Dương nói: "Chúng ta bàn bạc kế hoạch trước rồi hãy tính, anh phải xử lý một số chuyện, sẽ bàn với bọn em sau!"
Đàm Tiểu Tuệ gật đầu: "Vậy em về Tứ Xuyên trước để chuẩn bị làm phép, nơi đó đã đóng cửa ba năm, không biết có còn những vật dụng làm phép hay không!". Cô suy nghĩ một chút rồi nói với Chu Tĩnh Như: "Tiểu Như muội muội, cô cho tôi mượn điện thoại di động nhé, nếu như bọn cô có chuyện gì cần gấp, tôi vẫn có thể đến kịp!".
Chu Tĩnh Như gật đầu: "Để tôi dẫn cô đi mua điện thoại mới, sẵn tiện mua cho cô vé máy bay đến Tứ Xuyên!"
Diệp Thiếu Dương bảo các cô gái cứ đi đi, dù sao ở đây cũng không giúp được gì. Chu Tĩnh Như do dự một chút, trấn an Diệp Thiếu Dương, sau đó nắm tay Đàm Tiểu Tuệ rời đi.
Các cô gái vừa mới đi khỏi, Tạ Vũ Tình đã hấp tấp chạy tới, vừa vào cửa, nàng lao thẳng đến giường Diệp Thiếu Dương, thấy hắn vẫn bình yên, nàng mới thở phào một cái.
Nghe xong đại khái mọi chuyện, Tạ Vũ Tình nắm lấy cổ tay Diệp Thiếu Dương quan sát, nét mặt thất thần, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thế này nhé, ta coi như ngươi báo nguy, lấy cớ Trần Vũ cướp đoạt tài sản của ngươi mà sắp xếp cho ngươi vài người điều tra tung tích của hắn."
Tiểu Mã cung cấp một manh mối: "Đầu tháng trước hắn tìm được một công việc mới, hình như là ở... công ty trò chơi Hải Sinh? Không biết hiện giờ còn ở đó hay không."
Diệp Thiếu Dương nói: "Hắn không phải kẻ ngốc, có tật giật mình, chắc chắn đã trốn thoát!". Sau đó quay đầu nói với Tạ Vũ Tình: "Cô điều tra ngày tháng năm sinh của hắn rồi cho tôi biết."
"Tra ngày tháng năm sinh làm gì?". Tạ Vũ Tình buồn bực hỏi.
"Đến lúc đó cô sẽ biết!". Diệp Thiếu Dương cũng không nhiều lời.
Tạ Vũ Tình gọi điện thoại cho mấy người cấp dưới chia bọn họ thành hai tổ điều tra, một tổ đến trường học, một tổ khác đến nơi làm việc của Trần Vũ. Cúp điện thoại, Tạ Vũ Tình nói: "Chúng ta ở đây chờ kết quả!"
Diệp Thiếu Dương thắc mắc: "Cô bảo thuộc hạ đi điều tra Trần Vũ mà không có lý do, có thể phiền phức gì hay không?"
"Đương nhiên là có!". Tạ Vũ Tình nhìn hắn: "Nhưng ta không quan tâm, ngươi xảy ra chuyện, ta không thể mặc kệ!".
Nghe những lời đó, Diệp Thiếu Dương có chút cảm động.
Lão Quách nhíu mày: "Tiểu tử này chỉ là sinh viên đại học, làm sao có thể cấu kết với cổ sư?"
"Đệ nghĩ cổ sư tìm được hắn, cho hắn chút lợi ích rồi bảo hắn làm như vậy!" Diệp Thiếu Dương nói: "Hắn tốt xấu gì cũng là bạn cùng phòng của đệ, vì thế khi hắn mượn cớ mời đệ đi sinh nhật, đệ không thể không đi!"
Tiểu Mã lập tức mắng: "Thằng này hỏng rồi, cõng rắn cắn gà nhà, bán chủ cầu vinh, chờ lão tử tìm được hắn, nhất định sẽ đánh cho mẹ hắn không nhận ra hắn!". Nói xong cậu còn rất đàn ông nện một quyền xuống bàn trà, kết quả bàn trà không sao, chỉ có bàn tay của cậu đau muốn chết, vội vã thu tay lại xoa xoa.
Khoảng nửa tiếng sau, Tạ Vũ Tình nhận được điện thoại, vội vàng bắt máy, nói rằng: "Các cậu canh ở đó, tôi qua ngay đây!". Cúp điện thoại, nàng quay đầu kích động nhìn Diệp Thiếu Dương: "Tìm thấy Trần Vũ rồi, hắn đang ở quảng trường Vạn Quốc."
Mọi người leo lên xe cảnh sát của Tạ Vũ Tình, chạy tới quảng trường Vạn Quốc.
Trên đường, Tạ Vũ Tình kể sơ qua quá trình tìm ra Trần Vũ: Cảnh sát điều tra đến công ty của Trần Vũ thì nghe nói hắn đã từ chức, lúc họ sắp rời khỏi, may mắn gặp phải hắn đang quay về công ty để thu dọn đồ đạc, họ liền tiến lên thẩm ra, Trần Vũ bỏ chạy, bị họ đuổi theo phía sau.
Đến quảng trường Vạn Quốc, Trần Vũ hòa vào dòng người người đi bộ, mấy cảnh sát không dám tùy tiện đi vào để tránh cho hắn tìm cơ hội trốn thoát. Vì vậy họ liền tách nhau ra để bao vây quảng trường, gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình chờ chỉ thị.
"Có quá đông người trên quảng trường đi bộ, nếu như muốn tiến vào điều tra, ít nhất phải cử mười mấy tiểu đội!". Tạ Vũ Tình khổ sở nói: "Ta chỉ có thể điều động hai tiểu đội là hết mức, trừ phi là bắt phạm nhân vượt ngục, nếu không thì không thể điều động toàn bộ đội hình cảnh.".
Nàng cắn răn, nói tiếp: "Quả thật không dễ, ta đã bảo hắn là tội phạm cướp giật, điều động mọi người tiến vào lục soát."
Diệp Thiếu Dương nói: "Đừng nói đến khi xong việc, cô sẽ vu oan giá hoạ, ép hắn trở thành tội phạm cướp giật nhé?"
"Đương nhiên là không, có điều quảng trường Vạn Quốc quá rộng lớn, buổi tối lại có chợ đêm, khi trời tối, hắn dễ dàng trà trộn vào dòng người, không thể làm gì khác hơn là làm như vậy, cùng lắm ta bị khai trừ thôi!". Tạ Vũ Tình bất đắc dĩ cười cười.
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, nói rằng: "Đừng phức tạp hóa vấn đề, cô cứ đưa ngày tháng năm sinh của hắn đây, tôi tự có biện pháp."
Lúc này, mọi người đã đến cổng quảng trường Vạn Quốc. Tạ Vũ Tình xuống xe, dẫn mọi người đến gặp hai thuộc hạ, hỏi tình huống, một viên cảnh sát nói: "Người này rất giảo hoạt, khi nãy còn chạy vào dòng người không ra, bây giờ đã có thể xác định hắn chắc chắn vẫn còn ở trong quảng trường".
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Đường quảng trường dài bao nhiêu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!