*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít khí, khó trách cô ấy còn sống sót, Băng Tằm Cực Bắc sinh ra ở cực Bắc quỷ vực, nghe đồn thời cổ được một Đại Vu Tiên Miêu tộc đưa về nhân gian, không có cách nào lưu trữ, chỉ có luyện thành cổ trùng mới có thể sống sót. Băng Tằm Cực Bắc phun tơ thành kén, có thể cắt đứt tất cả quỷ yêu khí, đừng nói là một con thụ yêu mấy trăm năm tu vi, đến cả yêu linh cũng thể làm gì.
Có điều, bởi thuộc tính tương khắc, cho nên tơ băng tằm kỵ nhất là lửa, vừa hun lửa nó liền chảy ra.
"Theo anh được biết, Băng Tằm Cực Bắc rất quý hiếm, được Vu sư Miêu Cương tôn sùng là thánh vật, mà còn là tín vật truyền thừa của Đại Vu Tiên, cho nên em hẳn là người của gia tộc Đại Vu Tiên?". Diệp Thiếu Dương nhấp nháy mắt nhìn cô, hỏi.
Ánh mắt Đàm Tiểu Tuệ chợt lóe, hơi cúi đầu, nói: "Em thừa nhận em là người của gia tộc Đại Vu Tiên, em chỉ có thể nói như vậy, những chuyện khác thì xin thứ lỗi, em không thể nói, đó là bí mật của gia tộc em, xin lỗi, cho dù anh là ân nhân cứu mạng của em cũng không được."
Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Hiểu! Anh sẽ không hỏi đâu. Bất quá anh rất buồn bực, nếu thân phận của em đặc biệt như thế, lúc em gặp chuyện không may, người trong gia tộc của em đâu?".
Đàm Tiểu Tuệ khổ sở cười cười: "Xin lỗi, cái này cũng liên quan tới bí mật nhà em, em không thể trả lời."
Diệp Thiếu Dương nhún vai: "Được rồi, vậy em kể một chút về con quỷ kia đi, chắc không liên quan đến bí mật nhà em chứ?"
Trong mắt Đàm Tiểu Tuệ toát ra chút sợ hãi, lẩm bẩm nói: "Con quỷ kia rất đáng sợ, khuôn mặt là cái đầu lâu, não nhét đầy thứ gì đó như rơm rạ, mặc áo choàng đen, nửa thân trên là vảy, trông có vẻ giống như Huyết Hồ Quỷ, nửa thân dưới thì có nhiều xúc tu giống như thụ yêu.".
"Lúc nó đấu pháp với em, trên người không ngừng chảy máu, tích trên mặt đất, hóa thành một con Huyết Hồ Quỷ, em quan sát tu vi của nó, ít nhất cũng phải là cấp quỷ thủ lĩnh. Bất quá trên người nó ngoại trừ quỷ khí ra còn có yêu khí, em phải dùng Huyết vu thuật mới có thể đào tẩu khỏi miếu, kết quả vẫn bị nó cùng thụ yêu hợp lực bắt lại..."
Diệp Thiếu Dương vô cùng hoảng sợ, loại quỷ hình thái này mình cũng mới nghe thấy lần đầu, trên người vừa có quỷ khí vừa có yêu khí, chẳng lẽ là quỷ yêu hợp thể? Hắn suy đoán, con quỷ kia hẳn phải là quỷ phó của Thất bà bà, một con quỷ phó mà cường đại như vậy, bản thân Thất bà bà còn mạnh đến bao nhiêu?
"Nghe tiểu Như muội muội nói, anh sắp đối phó với lão yêu kia?". Đàm Tiểu Tuệ nhìn hắn hỏi.
"Buộc phải đối phó, có hứng thú gia nhập với anh không?"
Đàm Tiểu Tuệ gật đầu:"Lão yêu hại em bị nhốt trong thụ yêu ba năm, em nhất định phải báo thù. Hơn nữa thi thể của biểu tỷ còn đang nằm trong giếng, em muốn tìm thi thể tỷ ấy, không thể để cho tỷ ấy nằm dưới giếng được.".
Diệp Thiếu Dương vui vẻ, nói: "Vậy thật tốt quá, ngày mai anh định đến miệng giếng xem thử, vừa lúc có em trợ giúp, à không, phải nói là giúp đỡ lẫn nhau.".
Chu Tĩnh Như lập tức nói: "Ngày mai không được, hiện giờ thân thể cô còn suy yếu, ít nhất phải dưỡng thương vài ngày."
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: "Được rồi, vậy anh trở về chuẩn bị một chút."
Hắn trở về phòng thu xếp đồ đạc, Chu Tĩnh Như lái xe đưa hai người quay lại Thạch Thành.
Trên đường đi, Chu Tĩnh Như hỏi Đàm Tiểu Tuệ: "Cô có muốn... đi đâu hoặc là muốn tìm ai đó không?"
Đàm Tiểu Tuệ lắc đầu: "Tôi không quen biết ai ở Thạch Thành, những người bạn học năm đó cũng không biết đang ở đâu, không muốn đi, cũng không có chỗ để đi."
Chu Tĩnh Như nói: "Vậy đến nhà của tôi nhé, cha tôi đi công tác rồi, gần đây không có ở nhà, tôi ở một mình cũng buồn lắm, qua nhà tôi, tôi nấu vài món cho cô ăn, để cô bồi bổ thân thể.".
Đàm Tiểu Tuệ cười cười: "Cám ơn cô, vừa tỉnh lại đã gặp một người tốt như tỷ muội, thật may quá!"
Chu Tĩnh Như cười nói: "Đừng khách khí, tôi cũng thấy chúng ta rất hợp duyên, nhất định có thể trở thành chị em tốt.".
Diệp Thiếu Dương nhún vai, vừa mới quen đã xem nhau như tỷ muội, chuyện tình cảm của mấy cô gái này thật sự là khó hiểu.
Trở lại nơi ở, Diệp Thiếu Dương dùng chìa khóa mở cửa ra, vừa đẩy cửa, hắn đã thấy Tiểu Mã đang nằm dài trên bàn trà, tay trái cầm một quyển sách, tay phải cầm bút lông, chăm chăm chú chú vẽ một cái gì đó lên lá bùa vàng. Cậu ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, mừng rỡ kêu to: "Tiểu Diệp tử, cậu chưa chết a, tới đây tới đây, mau nhìn xem tôi vẽ Địa hỏa phù có đúng hay không?".
"Địa hỏa phù?". Diệp Thiếu Dương đi tới, thấy dưới chân cậu có một đống giấy hoàng phù, lập tức cau mày nói: "Cậu làm gì vậy?"
"Luyện tập vẽ bùa a. Thấy các cậu ai cũng biết tróc quỷ rất oách, tôi hết sức ngứa ngáy, cũng muốn học đạo thuật. Quyển sách này là lão Quách bán cho tôi, tôi đã luyện cả đêm.". Tiểu Mã khép sách lại, nhẹ nhàng đưa cho Diệp Thiếu Dương.
Đó là quyển "Bách Khoa Toàn Thư Về Phù Chú Mao Sơn". Sơ tu đạo, trước tiên phải học vẽ bùa, đây là căn bản tu luyện của đệ tử nhập môn Mao Sơn, lão Quách không có lừa Tiểu Mã, chỉ là thu lệ phí rất...
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười, nhìn Tiểu Mã với vẻ mặt không chút quan tâm: "Tu đạo vô cùng khô khan, tiểu tử cậu không kiên trì được đâu!"
Tiểu Mã lộn mắt lên, chửi: "Cậu không cổ vũ tôi thì thôi còn đả kích nữa, Tiểu Mã ca đây đã hạ quyết tâm, cậu chờ đi, tôi nhất định sẽ học được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!