Chương 32: Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi

Edit: Bối Xu

Beta: Lupin

Càng về cuối tháng sáu, thời tiết lại càng nóng nực.

Hoàng thượng dành ra một tháng nhàn rỗi, mang theo Hoàng hậu, Quý phi và Thái tử đi đến hành cung nghỉ dưỡng. Kỷ vương cũng được một tháng nhàn rỗi, vô cùng thảnh thơi, an tâm ở trong phủ tĩnh dưỡng, thi thoảng đọc sách, luyện bắn tên, hết thảy bên người hắn nhất định sẽ có Từ Nam Phong ở cùng.

Lúc đầu khi hai người ở chung một chỗ, Từ Nam Phong còn có chút câu nệ. Cũng may là Kỷ vương không nhắc lại chuyện hai người suýt không kìm được mà hôn môi, dần dần nàng cũng mở rộng lòng mình, làm tròn bổn phận bồi Kỷ vương cưỡi ngựa bắn cung, đọc sách, thỉnh thoảng còn nói vài ba câu chuyện phiếm qua ngày, khi mệt mỏi thì sánh vai nhau mà ngủ. Thời gian trôi qua, đôi phu thê vô cùng thanh nhàn.

Về việc của Diệp nương, Từ Nam Phong nghe theo ý kiến của Kỷ vương, đặc biệt dặn dò hai thị nữ Hồng Nhi và Bát Bảo "Ở thành Lạc Dương có món gì ngon, có cảnh nào đẹp thì mang lão phu nhân ra ngoài giải sầu. Cũng không cần lo lắng đến chuyện tiền nong, lão phu nhân thích gì thì cứ mua cho bà, cuối ngày tìm ta lấy bạc."

Hồng Nhi và Bát Bảo đều là hai nha đầu trung thực chịu khó. Chẳng đợi đến mặt trời đi qua rặng liễu đã lôi kéo Diệp nương ra cửa lang thang khắp nơi, lại mua cho bà một đống lớn tơ lụa, cùng trang sức, son phấn thượng hạng, dạy bà thưởng trà nghe đàn, mang bà đi xem tranh ngâm thơ, mỗi ngày đều giúp bà trang điểm những kiểu thịnh hành nhất, mặc cho bà những bộ y phục trang nhã, chỉ cần đi trên đường lớn đều được các thiếu phu nhân và cô nương khen ngợi.

Lòng ham thích ganh đua của Diệp nương được thỏa mãn, tâm bà cũng thay đổi. Ngay cả khi bước đi đều ngẩng đầu ưỡn ngực, không nhìn ra bà từng trải qua cuộc sống hèn mọn. Dần dần, bà cũng không cả ngày tâm tâm niệm niệm việc phải về Từ phủ nữa.

Từ Nam Phong thu những thay đổi của mẫu thân vào mắt, cảm thấy trong lòng rất vui vẻ.

Trời đã về đêm, nhà nhà đều đốt đèn sáng trưng. Sau khi dùng xong bữa tối, Từ Nam Phong và Kỷ vương cùng nhau đi đến trung đình tản bộ.

Ánh trăng trong trẻo, khắp bầu trời rải đầy những chấm nhỏ lấp lánh. Đã lâu lắm rồi bầu trời đêm ở thành Lạc Dương mới trong như vậy.

"Thiếu Giới." Từ Nam Phong không kìm được lòng, nàng dừng bước, nói "Bầu trời đêm nay thật đẹp, trăng mỏng như sa, sao sáng như đuốc."

Kỷ vương cũng dừng bước nhưng hắn không nhìn trời mà quay mặt sang phía Từ Nam Phong. Ánh mắt hắn dường như nhìn xuyên qua dải lụa bịt mắt, ôn nhu nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi "Thật không?"

Gió đêm nổi lên, thổi tung dải lụa bịt mắt rũ xuống sau đầu của Kỷ vương, dưới ánh đèn dầu tạo thành một độ cong ưu mỹ.

Từ Nam Phong vô thức bắt lấy đầu kia dải lụa đang đung đưa trong gió, nhẹ nhàng siết nó trong tay, lại hỏi "Nếu như trong tương lai mắt của Thiếu Giới được chữa khỏi, chàng muốn nhìn thấy thứ gì nhất?"

Kỷ vương suy nghĩ một chút,, phá lệ ôn nhu. Hắn nói "Muốn nhìn sông núi, sao trời, nhìn phong hoa tuyết nguyệt, nhìn ánh tà dương, tuyết trắng..."

Dừng lại một chút, Kỷ vương quay mặt lại mỉm cười "Nhưng vẫn là muốn nhìn thấy nàng nhất."

Tim Từ Nam Phong đập rộn ràng như đánh trống, ngay cả trận gió mát thổi qua cũng không làm hạ được nhiệt độ trên mặt nàng.

Nàng cười nhẹ một tiếng, nhấc chân đá cục đá trên đường "Ta có gì đẹp sao?"

Kỷ vương nghiêm túc nói "Rất đẹp."

Từ Nam Phong có chút ngượng ngùng "Đẹp mắt hay không cũng chỉ là một lớp da, không có gì to tát cả."

Nghe thấy vậy Kỷ vương thở dài một hơi, tự giễu nói "Tất cả những gì ta có cũng chỉ là một lớp da này thôi. Vậy mà Nam Phong lại không để ý."

Từ Nam Phong dường như vô thức phản bác lại: Ai nói không cần thiết! Mỗi lần nàng nhìn thấy dung nhan của Kỷ vương, đều có cảm giác rằng sắc đẹp trước mặt, tất cả chuyện phiền lòng trong thiên hạ đều tan thành mây khói.

Nhưng lời nói đến khóe miệng, nàng cũng không có can đảm nói ra.

Ngày thứ hai, trụ trì già của Linh Tê tự cho người đưa tin, bảo Kỷ vương tùy thời có thể đến Linh Tê tự lấy thuốc.

Lúc này Từ Nam Phong mới biết, vị trụ trì đó tinh thông y thuật. Sau khi Kỷ vương trúng độc, các ngự y đều bó tay bỏ cuộc, chỉ có trụ trì này là vẫn kê đơn chữa trị. Nửa năm trôi qua, ánh mắt của Kỷ vương cuối cùng cũng khởi sắc, có thể nhìn được vài tia sáng yếu ớt. Cách một khoảng thời gian, Kỷ vương sẽ lên núi ghé vào chùa, mời trụ trì khám bệnh bốc thuốc.

Hiếm khi gặp hôm thời tiết râm mát, Kỷ vương chủ động mời Từ Nam Phong và Diệp nương cùng đến Linh Tê tự, nói là người một nhà cùng nhau đi tản bộ.

Linh Tê tự nằm sâu trong rừng núi. Từ chân núi đi bộ lên đến nơi, ước chừng khoảng gần một canh giờ.

Tiếng chuông vang vọng, làm vô số chim rừng giật mình bay đi. Thúc chất Diêu gia đi trước mở đường, Từ Nam Phong đỡ Kỷ vương đi qua đoạn đường rừng dài rêu xanh mọc um tùm, đi vào trong rừng già cổ xưa, nhân tiện nói vài câu chuyện phiếm nên nàng cũng không cảm thấy mệt.

Vào đến cửa chùa, có một tiểu sa di nhận ra Kỷ vương, liền dẫn hắn đến thiện phòng gặp trụ trì. Diệp nương lôi kéo Từ Nam Phong đi bái Phật xin xâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!