Tác giả: Hứa Bán Tiên
Edit: Cánh Cụt
Mạnh Nhất chưa kịp nghĩ mà lời đã ra khỏi miệng, đến khi phản ứng lại thì lập tức cúi đầu xuống.
Chu Lâm cương người, qua hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Hắn không ngờ bản thân lại bộc lộ lỗ mãng như vậy, càng không ngờ hơn là Mạnh Nhất lại đồng ý nhanh đến thế.
Vừa rồi lúc đến Chu Lâm luôn do dự, không biết có nên tỏ tình với Mạnh Nhất không, hắn sợ tự mình đa tình, lo rằng Mạnh Nhất không có ý với mình.
Nhưng giờ phút này sự thật đã chứng minh, hoá ra tất cả không chỉ đến từ một phía.
Giờ khắc này, trong đầu Chu Lâm bùm bùm nhiều đóa pháo hoa.
Hắn quá vui sướng, loại vui sướng này khó có thể dùng lời nói mà hình dung được, nếu có thể, hắn muốn đứng lên hát, muốn ôm Mạnh Nhất nhảy một điệu nhảy.
Nhưng Chu Lâm không thể làm như vậy, xung quanh nhà hàng mà bọn họ đang ăn khá yên tĩnh quy củ, không phù hợp cho hắn thi triển tài hoa.
Chu Lâm mạnh mẽ kiềm chế nội tâm vui sướng, nhìn chăm chú thật sâu vào Mạnh Nhất, muốn nhìn nhau bằng ánh mắt thâm tình.
Nhưng Mạnh Nhất lại luôn cúi đầu, căn bản không có chú ý tới hắn, tay thì cầm dĩa lay qua lay lại miếng gan ngỗng.
Chu Lâm không nhìn rõ vẻ mặt Mạnh Nhất, nhưng luôn cảm thấy vẻ ngoài này không giống như vừa đồng ý lời tỏ tình của người khác, hắn hơi hoảng hốt, đột nhiên có dự cảm không tốt.
Chắc không phải vừa nãy kích động quá mà nghe nhầm chứ!
Chu Lâm đổ mồ hôi lạnh, khẩn trương liếm môi, hỏi Mạnh Nhất: "Vừa nãy em…… đồng ý anh à?"
Mạnh Nhất phản ứng gì, giống như chưa nghe thấy, tiếp tục lay miếng gan ngỗng kia.
Gan ngỗng lăn qua lộn lại ở đĩa, tựa như tim Chu Lâm lúc này.
Chu Lâm càng thêm thấp thỏm, hỏi: "Em sao vậy?"
Mạnh Nhất vẫn không nói lời nào.
Chu Lâm không còn cách nào, chỉ có thể gọi to: "Nhất Nhất!"
Mạnh Nhất như bình tỉnh, ngẩng đầu, phản ứng chậm chạp nói: "Ừm?"
"Em nguyện ý ở bên anh không?" Chu Lâm lại hỏi một lần.
Lần này Mạnh Nhất không trả lời lập tức, dường như là tự hỏi một hồi lâu mới nói: "Nguyện ý."
Chu Lâm nhụt chí hỏi: "Có phải em không tin anh đúng không?"
"Không, anh rất tốt." Mạnh Nhất cắn cắn môi, "Chỉ là……"
Mạnh Nhất chỉ nói một nửa, nửa sau của câu thì ngừng, Chu Lâm không dám thở mạnh.
"Chỉ là sao?" Chu Lâm hỏi.
Mạnh Nhất do dự một lát, lắc đầu nói: "Không có gì."
Chu Lâm thấy Mạnh Nhất không muốn nói, cũng không cưỡng cầu, chỉ là lấy ra dĩa từ trong tay cậu, dùng bàn tay ấm áp bao bộc lấy tay cậu.
Hắn nhìn đôi mắt đối phương nói: "Anh biết anh có rất nhiều khuyết điểm, không có bằng cấp, cũng không giỏi kiếm tiền, đầu óc thì không thông minh, còn không thích dọn dẹp, nhưng em yên tâm, về sau anh nhất định sẽ nỗ lực thật nhiều, phát triển sự nghiệp, chăm sóc tốt em cùng Nhị Nhị, kiên quyết không kéo chân em đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!