Tác giả: Hứa Bán Tiên
Edit: Cánh Cụt
Sau hơn một tháng, Chu Lâm lại lần nữa nhìn thấy nụ cười thẹn thùng thân quen kia của Mạnh Nhất, trong lòng kích động tán loạn tựa như Nhị Nhị.
Chu Lâm ngây ngốc mà cười, nói: "Cảm giác cậu chẳng thay đổi gì cả."
Mạnh Nhất nói: "Lúc này mới hơn một tháng mà thôi, đương nhiên sẽ không thay đổi là bao."
Chu Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Thật không, nhưng tôi cảm giác đã qua lâu rồi, như là nửa năm vậy."
Mạnh Nhất hỏi hắn: "Muốn về nhà để hành lý trước không, sau đó chúng ta mới đi ăn nướng BBQ?"
Chu Lâm dứt khoát mà nói: "Không được, tôi phải ăn luôn."
Chu Lâm rất gấp, buổi sáng vì muốn đến kịp nên hắn bỏ bữa sáng, vé giá rẻ của hắn lại không bao cơm trưa, dẫn tới hiện tại đói đến mức có thể nuốt nguyên một con dê nưỡng.
Ra từ sân bay, Chu Lâm cùng Mạnh Nhất gọi xe, thẳng đến tiệm đồ nướng nhà làm bọn họ từng đến trước kia.
Lúc này vừa mới đến 11 giờ giữa trưa, tiệm đồ nướng không có bao nhiêu khách, ông chủ ngồi ở băng ghế nhỏ trước cửa đang làm xiên khoai tây, vừa nhìn thấy khách quen vào, trong tay còn cầm cái hộp, lập tức đứng lên thân thiện hỏi: "Ôi, vừa đi công tác trở về à?"
Chu Lâm thuận thế nói theo: "Tất nhiên rồi, công việc bận rộn."
Mạnh Nhất cười không vạch trần hắn.
Hai người vẫn ngồi ở vị trí lần trước, động tác Chu Lâm lưu loát gọi mấy món thịt mình thích trong thực đơn, sau đó hỏi Mạnh Nhất: "Cậu xem xem còn muốn gọi gì thêm không?"
Mạnh Nhất lắc đầu nói: "Không cần đâu, mấy món anh gọi tôi đều thích ăn."
Chu Lâm đưa thực đơn cho ông chủ, đổ cốc nước cho Mạnh Nhất cùng mình, sau đó mới nhớ ra hỏi: "Sao đột nhiên cậu trở lại vậy?"
Mạnh Nhất nói thật: "Có đàn anh đại học của tôi thành lập một phòng làm việc truyện tranh tại đây, muốn tôi qua hỗ trợ."
Khoé miệng Chu Lâm trễ xuống một chút, lạnh lạnh nói: "À, vì chuyện này à."
Mạnh Nhất nghĩ nghĩ, lại bổ sung một chút: "Thêm cả lần này tôi về quê, cảm giác hoàn cảnh cùng mọi người xung quanh đều đã thay đổi, không giống lắm so với trong kí ức của tôi, cần phải dung nhập thêm một lần nữa, tôi nghĩ ở đây phát triển sẽ tốt hơn."
Chu Lâm không buông tha mà tiếp tục truy vấn: "Còn có nguyên nhân khác không?"
Mạnh Nhất lắc lắc đầu, nói: "Không có."
Chu Lâm có chút thất vọng, buông ly hỏi: "Ở đây không có người cậu muốn gặp à?"
Mạnh Nhất nghe xong lập tức hiểu, nói: "Có!"
Chu Lâm vui sướng nhưng lại cố kìm nén: "Ai thế?"
Mạnh Nhất nói: "Dì Thẩm."
Mặt Chu Lâm xị xuống, tâm tình vừa tốt thì lập tức rơi xuống đáy, ông chủ bưng lên một mân xiên thịt dê, Chu Lâm nhìn hai cái, đến mong muốn đụng đũa cũng không có.
Mạnh Nhất thấy bộ dáng không còn gì luyến tiếc để sống của hắn, nhịn không được bật cười, nói: "Lừa anh thôi, thật ra còn có một nguyên nhân khác nữa."
Chu Lâm lại bốc cháy lên hy vọng: "Là gì?"
Mạnh Nhất nói: "Tôi rất nhớ anh."
"!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!